Chiến Thần Phong Vân

Chương 847: Trả lại con trai cho tao



Tham Lang nói với vẻ mặt khinh thường: “Tôi không ngại ra tay dạy dỗ các người đâu”

“Tất nhiên, nếu bởi vì vậy mà làm chậm trễ thời gian khiến tên Trương Kình chết, các người phải chịu trách nhiệm đấy nhé.”

Trái tim Trương Đại Thiên lộp bộp nhảy lên một chút.

So với tính mạng của con trai thì danh dự có là gì chứ! Ông ta giận dữ: “Tất cả dừng tay lại cho tôi.

Đám bảo vệ cố nén tức giận, không dám ra tay.

Trương Đại Thiên quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Trả lại con trai cho tao.”

Diệp Huyền Tần nói: “Bảo bọn họ trả nợ trước, nếu không tôi sẽ không giao con trai ông ra đâu.”

Bây giờ Trương Đại Thiên còn muốn tranh cãi nữa.

Nhưng ông ta biết hiện tại có tranh cãi cũng vô dụng, chỉ kéo dài thêm thời gian thôi.

Lòng dạ của người này vô cùng độc ác, làm sao có thể nghe ông ta nói?

Hiện tại, thời gian chính là mạng sống của Trương Kình!

ng ta nhìn về phía đám người Khang Nhất Hùng: “Mười phút, hạn cho các người mười phút làm rõ sổ sách”

“Nếu bởi vì các người mà làm chậm trễ tính mạng của con trai tôi, tôi sẽ khiến các người sống không bãng chết”

Đám người Khang Nhất Hùng tuyệt vọng nhắm mắt lại!

Lúc đầu bọn họ còn trông cậy vào Trương Đại Thiên thay mặt nói chuyện.

Nhưng Trương Đại Thiên lại bị nắm thóp, biến thành công cụ để công kích bọn họ!

Họ lấy đâu ra số tiền trả nợ gấp mười lần đây.

Sợ rằng táng gia bại sản, cũng không đủ mà bù vào!

Nhưng nếu táng gia bại sản, gia đình bọn họ nhất định sẽ nhà tan cửa nát, với tính cách ác độc của Trương Đại Thiên thật sự dám giết người diệt khẩu.

Đám người vô cùng phiền muộn, tiền thì không ai vượt qua được ba người giàu nhất ở đây cả.

Ban đầu, Diệp Huyền Tân chỉ yêu cầu 300 tỷ.

Nhưng anh ta lại chủ động tăng giá lên 3.

tỷ, thật sự đồn bọn họ vào chỗ chết mà Dù ọn họ có bán thân cũng không đủ tiền, sớm muộn gì cũng phải chuẩn bị đường chạy trốn.

Trương Đại Thiên tức giận: “Còn không mau cút đi, bán nhà cửa trả lại nợ nần đi.”

Đám người kia như một làn khói tản đi: Hiện tại, thời gian chính là mạng sống. Nếu bọn họ không hoàn lại tiền trong vòng mười phút, bọn họ nhất định sẽ chết.

Trần Hồ Đồ cảm động đến rơi nước mắt: “Chàng trai trẻ à, tôi… Tôi thật không biết cảm ơn cậu như thế nào mới phải”

“Bách Thảo Đường là sản nghiệp do tổ tiên để lại, nếu bị hủy hoại trong tay tôi, tô thực sự không có mặt mũi nào đi xuống đối diện với liệt tổ liệt tông”

“Cậu thay tôi bảo vệ Bách Thảo Đường, cậu chính là ân nhân lớn của nhà họ Trần”

Diệp Huyền Tân xua tay: “Việc này thì có gì đáng nói. Tôi muốn giúp ông lấy lại danh dự mà thôi”

“Đối với người trong ngành sản xuất y dược mà nói, danh dự chính là điều quan trọng nhất!”

Anh nhìn đám người Vương Phượng Hà: “Bây giờ, nói ra chuyện bà vu khống lão tiền bối Trần và hủy hoại thanh danh của ông ấy đi”

Giây phút này Vương Phượng Hà chỉ hận không thể đâm đầu chết cho xong.

Nếu sớm biết hai người trẻ tuổi này tài giỏi như vậy, có đánh chết bà ta cũng sẽ không liên quan đến bọn họ.

Bây giờ thì hay rồi, chỉ vì một “sự cố y dược” nho nhỏ mà làm hại ông lớn ngành sản xuất y dược ở thủ đô phải sập tiệm, chủ nhân nhà họ Trương phải quỳ xuống nói xin lỗi Về phần bọn họ, thân bại danh liệt, nhẹ thì bị người đời mảng mỏ, nặng thì thậm chí có thể mất cả tính mạng.

Thấy bọn họ chậm chạp không chịu mở miệng, Diệp Huyền Tân hỏi Tham Lang: “Tên Trương Kình kia có thể sống sót được bao.

nhiêu phút nữa nhỉ?”

Tham Lang nói: “Mười phút? Chín phút?

Hay là tám phút? Chỉ có Diêm Vương mới biết được”

Trương Đại Thiên trợn mắt về phía ‘Vương Phượng Hà: “Bà kia, còn không mau.

nói sự thật ra”

Đám người Vương Phượng Hà run lên, lập tức đứng thẳng lên.

“Tôi nói, tôi nói. Ba năm trước đây, sự cố Trần Hồ Đồ chữa bệnh hại chết người thật ra là do chồng tôi bí mật đầu độc hại chết người đó.”

“Còn nữa, hai năm trước Trần Hồ Đồ bán bao thuốc giả, thật ra là do tôi mang nó đến Bách Thảo Đường để đổi”

“Mấy năm nay chúng tôi không ít lần bịa đặt, nói xấu, vu khống Trần Hồ Đồ, cố ý hủy hoại thanh danh của ông ấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.