Chung Thanh nhìn thấy người đến, nghiến răng giống như muốn cắn chết người kia: “Diệp Huyền Tân, anh còn dám đến đây.”
Đám đông náo động.
Diệp Huyền Tân chính là thủ phạm giết chết Chung Chí Minh.
Anh ta không chạy trốn, mà lại còn dám dự đám tang.
Anh ta định tìm cái chết à?
Diệp Huyền Tân không để ý đến Chung Thanh, anh chỉ đi đến trước quan tài, anh võ vào ván quan tài nói: “Chung Chí Minh, tỉnh lại đi”
“Em của tôi còn chưa ngủ yên, mà anh đã đến phá đám không định cho em ấy nghỉ ngơi sao?”
Chết tiệt!
Chung Thanh tức giận: “Tên họ Diệp kia, anh đừng có kiêu ngạo như vậy!”
“Hôm nay anh đến đây thật đúng lúc, tôi sẽ cho anh đi xuống dưới đó chịu tội với em trai tôi!”
Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt với một tên cấp dưới của mình.
Người cấp dưới của cô ta lập tức rút súng ra nhằm ngay vào đầu của Diệp Huyền Tân.
“Cô Chung, trước tên làm anh ta tàn phế rồi từ từ hành hạ, hay là trực tiếp giết chết anh ta”
Chung Thanh nói: “Trực tiếp giết chết anh ta đi, đừng để em trai tôi ở dưới đó đợi lâu quá.”
Được.
Tên cấp dưới của cô ta lập tức bóp cò.
“Từ từ” Tham Lang hét lớn một tiếng, sau đó bước nhanh đến phía trước: “Haha, chỉ có một cây súng lục mà cũng muốn giết anh ấy sao?”
“Mấy người có tin hôm nay ông đây sẽ làm cho các người biến thành tro không?”
Mọi người cười nhạo.
Chắc đầu người này có vấn đề rồi! Cậu ta có thể chống lại được súng ư?
Cậu ta nghĩ bản thân là Tướng quân à.
Tham Lang nhìn thấy mọi người cười nhạo mình, trong lòng cậu ta cảm thấy rất khó chịu, cậu ta cầm điện thoại lên gọi điện.
“Hướng tám giờ, cách tám km, thả một quả pháo xuống cho tôi”
Tất cả mọi người ở đây không sợ hãi mà ngược lại còn cười to hơn Nhưng một giây tiếp theo, mọi người lại không thể nào cười được nữa.
Ở phía xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ to, giống như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người vậy.
Sau đó, một quả pháo bay thẳng về phía bên này và nổ cách bọn họ hai km.
Rầm rầm!
Một đám mây nấm đen to lớn bay lên, che khuất bầu trời.
Những tia lửa kết nối với mặt đất và bầu trời.
Mặc dù nó chỉ cách nơi tổ chức tang lễ hai km, nhưng họ cũng bị ảnh hưởng, mặt đất dưới chân họ run rẩy và nứt vỡ ra.
Quan tài của Chung Chí Minh bị rung lắc dữ dội, lăn một vòng rồi lật nghiêng trên mặt đất.
AI Aaaal Mọi người há hốc mồm, trí óc bị tan vỡ, nghẹn họng không nói được câu nào.
Pháo, thật sự là pháo!
Vừa nấy, suýt chút nữa bọn họ đã bị biến thành mảnh vụn nhỏ!
Cậu…cậu ta thật sự có thể gọi được pháo đến!
Ở thời bình, e rằng chỉ có Tướng quân mới có quyền đó thôi!
Cậu ta là Tướng quân!
Nhưng mà, với tư cách là một Tướng quân, câu ta lại trở thành một người cấp dưới của Diệp Huyền Tân.
Ông trời ơi, người mà nhà họ Chung trêu chọc, rốt cuộc là người như thế nào vậy?
Vừa rồi tên cấp dưới vẫn còn cầm súng uy hiếp Diệp Huyền Tân, bây giờ tay anh ta run lẩy bẩy, làm cho khẩu súng lục rơi xuống đất.
Sau đó, anh ta tỉnh táo lại, rồi chạy nhanh đi.
Cậu ta…
Chĩa súng vào Tướng quân sẽ bị chém chết bằng nghìn đao.
Việc duy nhất bây giờ đó chính là phải chạy trốn, có thể tìm được một đường sống cuối cùng.
Chung Thanh cũng sững sờ, sắc mặt của cô ta trắng bệch, thậm chí cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Huyền Tần.
Người anh em của tên ngu dốt Ngô Nhất Trí kia không phải cũng là một tên ngu dốt à?
Vì sao…vì sao anh lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy?
Lần này nhà họ Chung khó giữ được rồi Quan tài của Chung Chí Minh rất khó.
chôn xuống đất.
Thi thể của Chung Chí Minh lộ ra ngoài, mùi máu tươi và mùi hôi thối bay ra, tràn ngập khắp nơi trong sân Diệp Huyền Tân nói: “Chung Chí Minh phơi nắng sáu ngày ở chỗ này để chuộc tội thay cho Chung Thanh”
“Sau sáu ngày, chôn cất cậu ta vào huyệt mộ của anh em tôi, để hầu hạ người anh em tôi suốt đời.”
Bây giờ Chung Thanh không dám nói nửa chữ “Không”.
Vì âm thanh của vụ nổ bên ngoài vẫn còn vang vọng trong đầu cô ta.