Vương Năm Mã Sáu nhào về phía Diệp Huyền Tân Nhưng mà, hai người còn chưa lại gần Diệp Huyền Tân, Độc Lang và Tham Lang đã vọt lên.
Tham Lang ra quyền, Độc Lang ra cước, hung mãnh, trực tiếp phá vỡ tất cả phòng ngự của đối phương, đánh mạnh lên trên người của Vương Năm và Mã Sáu.
Hai người hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, sau đó rơi xuống đất, bị sốc ngay tại chỗ.
Cái gì?
Bọn sơn phỉ nhảy dựng lên đề phòng, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy một màn này.
Người mạnh nhất trên núi Mộc Thượng, nhưng lại không địch lại một chiêu của hai tay sai của Diệp Huyền Tân!
Ngay cả tay sai còn mạnh như vậy, vậy còn Diệp Huyền Tân?
Bốn gia tộc lớn chịu nhục trên tay anh ta, không sai chút nào.
Đại đương gia cũng không kìm lòng nổi nữa mà đứng dậy.
Ông ta ý thức được, trước đó Diệp Huyền Tân nói không sai Anh không phải bị trói đến, mà là tự nguyện đến.
Ông ta đã từng đánh nhau với Vương Năm và Mã Sáu, hai bên ngang tài ngang sức.
Vương Năm và Mã Sáu không phải đối thủ của bọn họ, đại đương gia ông ta cũng không phải.
Nói một cách chính xác, hai bên vốn không cùng đẳng cấp.
Ông ta nhanh chân muốn chạy trốn: “Có nguy hiểm, chạy mau!”
Diệp Huyền Tân tiện tay vung cánh tay, một cái kim bạc bắn ra, ở giữa đùi của đại đương gia.
Lập tức chân đại đương gia tê tê, đột nhiên ngã xuống đất: Cũng may thân thủ ông ta nhanh nhẹn, kịp thời lấy tay chống xuống đất, lúc này mới tránh được cảnh đầu rơi máu chảy.
Ông ta cố gắng muốn đứng lên, nhưng phát hiện bắp đùi nâng lên không còn chút sức lực nào cả.
Ông ta hoảng hốt, rốt cuộc đối phương đã sử dụng ám khí quỷ quái gì?
Mắt thấy Diệp Huyền Tân đi từng bước về phía mình, đại đương gia có hơi sợ.
“Ngăn bọn chúng lại, giết bọn chúng” Đại đương gia giận dữ hét: “Thưởng ba trăm một trăm bảy mươi năm tỷ cho người làm hẳn bị thương nặng, thưởng ba mươi năm ngàn tỷ cho người lấy được mạng hắn!”
Khóe miệng Diệp Huyền Tân giật giật, bọn sơn phỉ này đúng thật có rất nhiều tiền.
Bọn chúng nghe có thưởng thì lập tức gan dạ hẳn lên, hướng về phía ba người Diệp Huyền Tân như thủy triều.
Độc Lang mừng rõ: “Tham Lang, cậu đi bắt tên đại đương gia”
“Đám tép riu này để cho tôi.”
Tham Lang: “Được.”
Lập tức Tham Lang phóng về phía tên đại đương gia, mà Độc Lang xoay người một cái, bắt lấy cổ chân một tên sơn phi, biến tên đó thành cây gậy, đập mạnh, ném mạnh Sơn phỉ bên người cậu ta, từng tên từng tên té trên mặt đất, giống như một máy gặt đang thu hoạch lúa mì.
Đây là cách chiến đấu thông thường của cậu ta.
Tham Lang vọt tới trước mặt đại đương gia, nhấc chân đá mạnh.
Lập tức đại đương gia chống cự, nhưng ông ta phát hiện, ông ta có chống cự thế nào thì ở trước mặt Tham Lang cũng là thùng rỗng kêu to.
Đối phương mạnh vô cùng, trực tiếp phá hư tất cả phòng ngự của ông ta Đại đương gia nghỉ ngờ nghiêm trọng, công phu mà ông ta tu luyện hơn nửa đời người đều là thứ vô dụng.
Hai tay Diệp Huyền Tân ôm ngực, vui mừng cười cười quan sát kiệt tác của mình.
Tham Lang và Độc Lang đều do một tay anh bồi dưỡng: “thành quả lao động” của họ tất nhiên là kiệt tác của anh.
Chỉ năm phút đồng hồ, tiếng đánh nhau trên hiện trường cuối cùng cũng biến mất.
Thay thế bằng tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Sơn phỉ của núi Mộc Thượng tất cả đều bị đánh ngã xuống đất, cả người đều là máu, mất đi sức chống cự.
Nhất là những tên sơn phỉ bị Độc Lang bắt làm vũ khí, lại càng thê thảm hơn.
Đầu tên đó bị đập vỡ nát, óc bản tung tóe khắp nơi Trên mặt Diệp Huyền Tân tươi cười nhìn đại đương gia: “Sơn phỉ núi Mộc Thượng chỉ có chút năng lực này thôi 2”
Đại đương gia rống giận điên cuồng: “Tay súng bắn tỉa, tay súng bản tỉa đâu?”
“Mẹ kiếp, sao không bắn súng?”
Một giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra Bảy tám tay súng bắn tỉa đi đến.
Nhưng mà, tất cả đều giơ tay lên đầu, vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ vẫn luôn để súng ở trên người, nhưng mà, giờ phút này trên người bọn họ lại không tìm thấy bóng dáng một cây súng nào cả Mọi người đơ ra.
Tay súng bản tỉa này làm sao vậy? Chưa đánh đã hàng ư?