Chiến Thần Phong Vân

Chương 878: Tôi vẫn là một người mà cậu không thể động vào được đâu!



Lý Nguyên Đạo lạnh lùng cười: “Nhóc con, xương cốt của cậu vẫn cứng cáp giống như trước đây nhỉ”

“Món võ mèo ba chân của cậu cũng là do tôi dạy, cậu dựa vào cái gì mà thị uy trước mặt tôi.”

“Đến đi, tôi nhường cậu một tay, tránh để người khác nói tôi ức hiếp cậu.”

Diệp Huyền Tân: “Tôi nhường ông hai tay”

Tự cao tự đại!

Lý Nguyên Đạo tức giận, giơ nằm đấm lên tấn canh Diệp Huyền Tân.

Cùng lúc này, Diệp Huyền Tân cũng di chuyển, nhấc chân lên đạp về phía Lý Nguyên Đạo.

Tốc độ nhanh như tia điện.

Thậm chí Lý Nguyên Đạo còn chưa phản ứng lại, ông ta chưa kịp kháng cự thì chân của Diệp Huyền Tân đã đạp mạnh vào bụng ông ta.

Hự! Sau khi kêu lên một tiếng, cả người Lý Nguyên Đạo đã bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề đập vào con xe Land Rover của ông ta.

Xe Land Rover bị đập trúng di chuyển đi vài mét, sau đó mới dừng lại.

Lốp xe ma sát tạo nên một lớp khói trắng Phụt!

Lý Nguyên Đạo không ngừng nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, giãy giụa vài cái nhưng cũng không thể đứng lên được.

Mọi người đều há hốc mồm.

Bá chủ đường phố của con đường này đã từng một mình đánh bại cả trăm tên côn đồ.

Thế nhưng lại không chịu nổi một đòn của ông sếp mới.

Ôi trời ơi, thực lực của người này mới mạnh làm sao.

Nếu Lý Nguyên Đạo có thể đánh hàng trăm tên côn đồ, vậy Diệp Huyền Tân có thể đánh một nghìn tên!

Nhân viên lúc nấy sỉ nhục Diệp Huyền Tần chỉ mong sao có thể lập tức bỏ chạy.

Lý mập cũng run rẩy bắp chân.

Anh ta như ý thức được lần này mình chọc sai người rồi.

Anh ta cũng không dám đến đỡ Lý Nguyên Đạo, sợ sẽ liên lụy đến mình.

Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, có vẻ như bọn họ đã từng có mâu thuẫn rồi.

Từ Lam Khiết bóp chân Diệp Huyền Tân.

Đúng vậy, chân được làm bằng thịt, nhưng sao lần nào cũng có thể có được sức mạnh kinh khủng đến vậy nhỉ?

Diệp Huyền Tân bước một bước dài đến bên cạnh Lý Nguyên Đạo.

Trong lòng Lý Nguyên Đạo đầy kinh ngạc và hoảng sợ.

Năm đó, đứa con rơi của nhà họ Diệp vốn là đứa yếu ớt nhất, ai ai cũng có thể bắt nạt được, sao bây giờ lại mạnh đến thế này?

Thậm chí Lý Nguyên Đạo còn cảm thấy, cho dù mình có phân thân thành mười người thì cũng không phải là đối thủ của cậu ta.

Diệp Huyền Tân lạnh lùng cười: “Xin lỗi, món võ mèo ba chân này của tôi không phải do ông dạy đâu, là tôi dùng cả mạng sống để luyện được đấy”

Cả người Lý Nguyên Đạo run rẩy.

Dùng cả mạng sống để luyện được. Tên nhóc này tiến bộ nhanh như vậy, rốt cuộc mấy năm nay đã trải qua những chuyện gì chứ.

Nhiệm vụ trước mắt cấp bách, hay là bảo toàn tính mạng mới quan trọng.

Ông ta hít sâu một hơi, sau đó nói: “Tôi thừa nhận tôi không phải đối thủ của cậu.”

“Nhưng, tôi vẫn là một người mà cậu không thể động vào được đâu”

Diệp Huyền Tân cười Cách làm thường thấy của nhân vật phản diện, đánh không lại đối thủ thì bắt đầu mang bối cảnh ra để dọa đối thủ phải sợ.

Diệp Huyền Tần: “Nói tôi nghe xem ông có thân phận thế nào.”

Lý Nguyên Đạo nói: “Chắc cậu biết Diệp Tông Sư tiếng tăm vang dội gần đây chứ.”

“Thực ra Diệp Tông Sư là người của nhà họ Diệp ở thủ đô. Tôi làm cho nhà họ Diệp ở thủ đô cũng nhiều năm rồi, đã trở thành một phần của nhà họ Diệp từ lâu. Cho nên tôi với Diệp Tông Sư cũng có chút tình nghĩa.”

“Khoảng thời gian trước, bọn tôi còn cùng nhau uống trà nói chuyện.”

Phì!

Diệp Huyền Tân không khỏi bật cười Được, ông cũng biết nổ đấy, Tôi đây uống trà với ông lúc nào thế?

Diệp Huyền Tân đang định vạch trần lời nói dối của Lý Nguyên Đạo thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Là Vương Minh ở tỉnh Hà Sơn gọi đến Diệp Huyền Tân tò mò nhận điện thoại: “Tìm tôi có chuyện gì à?”

Vương Minh cười khổ: “Cậu Diệp, xem ra cậu lại rước thêm một đống chuyện ở thủ đô rồi”

“Gia chủ của nhà họ Triệu, Triệu Bất Độ, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã tìm đến cửa rồi.”

Diệp Huyền Tân cau mày: “Ông ta đến tỉnh Hà Sơn làm gì?”

Vương Minh nói: “Triệu Bất Độ muốn tìm Diệp Tông Sư, muốn đối phó với cậu đấy”

“Hiện tại tôi vẫn chưa nói với ông ta là cậu chính là Diệp Tông Sư. Tôi muốn hỏi cậu nên làm thế nào bây giờ?”

Diệp Huyền Tân suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Một tiếng sau tôi quay lại chỗ ông.”

Vương Minh: “Không thành vấn đề”

Diệp Huyền Tân cất điện thoại, liếc nhìn Lý Nguyên Đạo: “Ông chắc quen biết Diệp Tông Sư à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.