Chiến Thần Phong Vân

Chương 887



Rắn Hổ Mang trợn to hai mắt: “Sao, ông nghĩ một mình tôi không bắt được Diệp Huyền Tần?”

“Đến lúc đó, chỉ cần nói ra tên tuổi của Xà Vương Tây Bắc, tên họ Diệp kia còn dám làm càn sao? Lúc đấy lại chẳng ngoan ngoãn nhận lời “mời” gặp đại nhân vội ư?”

“Sự việc tối hôm qua chắc chắn làm tên đó thấy được uy áp rồi, chắc không dám làm loạn gì nữa đâu.”

Trương Đại Thiên vẫn cảm thấy có chút không ổn,

Tuy nhiên, ông ta cũng không dám lắm lời. Quên nó đi, đến khi Rắn Hổ Mang gặp phải rắc rối, đội rắn độc sẽ tự khắc ra trận thôi.

Mười phút sau, cả hai đã đến trước công ty truyền thông Huỳnh Thư.

Đám đông vẫn trải dài như thủy triều, hai người họ phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể chen được vào trong.

Ngay khi vào được, tầm mắt sắc bén của Diệp Huyền Tần ngay lập tức quét qua.

Trương Đại Thiên cũng ở đó, có vẻ như anh đã đoán đúng, chuyện này chín phần mười là do bốn gia tộc lớn làm.

Trương Đại Thiên và Rắn Hổ Mang bước đến gần Diệp Huyền Tần, đám đông vốn còn đang ồn ào liền ngay lập tức im phăng phắc.

Nếu đoán không nhầm thì hai người vừa bước lên kia chính là đầu sỏ của mọi chuyện.

Không biết bốn gia tộc lớn đã mời người nào, mọi người đều vô cùng chờ đợi.

Rắn Hổ Mang kiêu ngạo nói: “Anh là Diệp Huyền Tần?”

Diệp Huyền Tần đáp: “Đúng vậy.”

“Còn anh là người đập phá chỗ này tối qua?”

Rắn Hổ Mang ngạo nghễ nở nụ cười: “Sao, có thích món quà này của tôi không?”

Diệp Huyền Tân: “Nếu đã thừa nhận thì tốt rồi.”

“Xem ra bốn gia tộc lớn vẫn còn chưa biết điều nhỉ, Trương Đại Thiên, bốn gia tộc lớn đã hứa sẽ bồi thường cho tôi một trăm bảy mươi lãm nghìn tỷ.”

“Về phần anh…”

Ánh mặt Diệp Huyền Tần lạnh lùng quét qua Rắn Hổ Mang: “Quỳ xuống xin lỗi.”

Không hiểu vì sao, sau khi bị anh liếc nhìn, khiến cho Rắn Hổ Mang cảm thấy toàn thân ớn lạnh, có chút rùng rợn.

Tuy nhiên, Rắn Hổ Mang vẫn giả vờ bình tĩnh: “Bắt tôi quỳ đâu dễ như vậy”. “Nói cho anh biết, tôi là thủ hạ của Xà Vương Tây Bắc, Rắn Hổ Mang!”

Khi mấy chữ “Xà Vương Tây Bắc” phát ra, đám đông liền bùng nổ. “Trời ơi, hóa ra là tông sư đứng đầu Đại Hạ, Xà Vương Tây Bắc. “Năng lực của bốn gia tộc lớn đúng là không tầm thường, có thể nhờ cả Xà Vương Tây Bắc.”

“Xà Vương đã nổi danh từ lâu, cho dù là Diệp Tông Sư chắc cũng phải cúi đầu.”

“Cậu thanh niên trẻ tuổi này thật xui xẻo, mới đó đã bị Xà Vương nhằm tới.”

Diệp Huyền Tần không có bất kỳ sợ hãi, còn bông đùa lại vài câu “Rắn Hổ Mang?”

“Rắn Hổ Mang mà chỉ có một mắt thôi sao?”

Chết tiệt!

Rắn Hổ Mang tức giận thốt lên, sở dĩ anh ta kỵ nhất ai đó lấy mắt của mình ra làm trò đùa. “Tên họ Diệp kia, nghe kỹ cho ông đây.”

“Xà Vương “mời” anh đến Tây Bắc, tốt hơn anh nên ngoan ngoãn đi theo bọn tôi. “

“Nếu không, hậu quả như nào tự chịu.”

Một chữ “mời” này đúng là đầy ẩn ý. Diệp Huyền Tần cũng trơ tráo mà đáp lại: “Vậy ông đây cũng nói cho mà biết “

“Tôi muốn anh ở chỗ này quỳ một ngày coi như chuộc lỗi.”

Rắn Hổ Mang : “Đồ chết tiệt.”

Diệp Huyền Tân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đột nhiên chuyển động, thân hình di chuyển nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Rắn Hổ Mang.

Trước khi anh ta kịp định thần lại, Diệp Huyền Tần đã giơ chân phải lên và đá mạnh vào chân Rắn Hổ Mang.

Răng rắc, răng rắc!

Một chuỗi âm thanh giòn giã vang lên, đầu gối của con Rắn Hổ Mang hẳn là đã bị đạp gãy.

Anh ta hét một tiếng rồi ngã xuống đất.

A!

Đám đông đứng hóng chuyện không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Người ta đã tự giới thiệu, nói rằng họ là người dưới trướng của Xà Vương Tây Bắc. Vậy mà cậu thanh niên này dám động thủ!

Điều này rõ ràng là muốn chọc tức Xà Vương mà.

Đúng trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì.

Trương Đại Thiên trông vậy cũng khiếp sợ không thôi nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng lủi vào trong đám đông.

Tên này còn dám khiêu chiến với cả Xà Vương.

Vậy chắc chắn cũng dám ra tay với mình. Tuy nhiên, tên đó làm vậy cũng tốt, như vậy thì coi như đã đắc tội với Xà Vương.

Điều đó cũng đủ khiến cho cái chết sau này Diệp Huyền Tần càng thêm thê thảm hơn thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.