“Mẹ kiếp, chúng ta thật quá ngu ngốc, tại sao lại không nghĩ đến điểm này chứ?”
“Giết người là phạm tội, vậy thì đương nhiên phải báo cảnh sát xử . Haiz, trước đấy suy nghĩ của chúng ta quả thật đã rơi vào ngõ cụt.”
“Đúng rồi, Triệu Bất Độ, họ của ông là Triệu Nhất Vương không phải là Cục trưởng Cục công an Thành phố sao? Để ông ta ra tay đi.
Triệu Bất Độ gật đầu: “Ừm, bây giờ tôi đi liên hệ với nó.”
Ông ta lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho em họ Triệu Nhất Vương: “Em trai, giúp anh một chuyện.”
Cục Công an Thành phố.
Cục trưởng Triệu Nhất Vương nghe anh họ Triệu Bất Độ nói xong, đập bàn nói: “Khốn nạn!”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, thế mà còn có người không thèm để ý đến luật pháp như thế, làm xăng làm bậy, gây ra vụ thảm án động trời như vậy.”
“Chuyện này em nhất định sẽ điều tra đến cùng.”
“Cậu Triệu, gọi cảnh sát chống bạo động đi bắt người với tôi.”
Công ty truyền thông Huỳnh Thư, Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tân đang dọn dẹp phòng làm việc.
Từ Lam Khiết mặt đầy chua xót, bất lực: “Haiz, khai trương hai ngày, bị đập phá hai lần, xem ra chúng ta không tìm được chỗ đứng ở thủ đô rồi”
Diệp Huyền Tân an ủi bảo: “Lam Khiết em yên tâm đi, chỉ cần có anh ở đây, cả Đại Hạ này đều là nhà của chúng ta.”
Đang nói chuyện, một nhóm người xông vào, Đúng là Triệu Nhất Vương và cảnh sát chống bạo động ông ta dẫn theo.
Từ Lam Khiết có hơi ngơ ngác, Cô còn chưa báo cảnh sát mà, sao cảnh sát lại đến rồi?
Còn có cảnh sát chống bạo động đến.
Cô dè dặt nói: “Các ông là…”
Triệu Nhất Vương đưa mắt nhìn Từ Lam Khiết, lại nhìn Diệp Huyền Tần: “Trong các người ai là Diệp Huyền Tân?”
Là tôi Diệp Huyền Tân tiếp tục miệt mài quét dọn, cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu Nhất Vương hừ lạnh một tiếng: “Diệp Huyền Tân, chúng tôi nghỉ ngờ anh có liên quan đến vụ án mưu sát hơn trăm người, mời anh đi với chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”
Từ Lam Khiết nghe thấy thế thì tê dại cả da đầu, vội vàng thay Diệp Huyền Tần g thích: “Các ông…các ông chắc chắn đã lầm rồi”
“Tôi hiểu Huyền Tân, anh ấy chỉ là một nhân viên nghiệp vụ của nhà tôi, sao có thể giết hơn trăm người chứ?”
Triệu Nhất Vương nói: “Tất cả chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ đều đang chỉ về hướng Diệp Huyền Tân”
“Là đúng hay sai chúng tôi sẽ điều tra rõ.
Lúc này Diệp Huyền Tân mới đứng thẳng người, Anh không trách Triệu Nhất Vương, dù sao đối phương cũng làm việc theo đúng luật Chỉ trách chính mình không chào hỏi với bên trên trước.
Anh nói: “Các ông trở về điều tra thử hồ sơ của tôi đi rồi quyết định xem có bắt tôi không?
Triệu Nhất Vương hừ lạnh một tiếng: “Điều này không cần anh dạy tôi, sau khi quay về tất nhiên chúng tôi sẽ điều ra hồ sơ của anh”
“Bây giờ, mời anh đi cùng với chúng tôi một chuyến, ngoan ngoãn phối hợp điều tra.”
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị nghiêm trị”
Diệp Huyền Tân không còn cách nào.
khác, chỉ đành đồng ý đi với bọn họ một chuyến, Vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn dặn dò riêng với Triệu Nhất Vương.
Mắt thấy Diệp Huyền Tân sắp bị mang đi, Từ Lam Khiết vô cùng sốt ruột: “Huyền Tân, vụ án hơn trăm mạng người đó không liên quan đến anh chứ.”
Diệp Huyền Tân cười nhẹ với cô: “Lam Khiết, em tin tưởng anh chứ?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Vâng, em tin tưởng anh”
Diệp Huyền Tân: “Vậy là được rồi, đợi anh về Từ Lam Khiết hít sâu một hơi, nói: “Huyền Tân, anh yên tâm, nếu như bọn họ dám vu khống anh, em liều mạng cũng phải trả lại trong sạch cho anh”
Được.
Diệp Huyền Tân cất bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Rắn Hổ Mang nhìn Diệp Huyền Tần bị cảnh sát bắt đi, ngay lúc đó đã hiểu rõ bảy tám phần, Chắc chắn là Trương Đại Thiên đã báo cảnh sát.
Hơn trăm mạng người, Diệp Huyền Tân có chết một trăm lần, một ngàn lần cũng không đủ.
Ha ha, lần này không cần Xà Vương ra tay, Diệp Huyền Tân cũng phải chết.
Chỉ đáng tiếc, mình không thể tận tay đánh gấy xương cốt toàn thân của anh ta.