Trời ơi, cậu ta đã gần nửa đời người làm nhân viên hộ tịch, vậy mà đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một hồ sơ tuyệt mật như thế.
Trong lòng cảm thấy rất hoang mang, chân tay run lên: Cái người Diệp Huyền Tân này có thân phận thật không đơn giản.
Cục trưởng đã chọc nhầm người rồi.
Cậu ta vội vàng chạy ra ngoài, báo tin cho cục trưởng Nhưng lúc này, Tham Lang đã bước vào.
Tham Lang liếc nhìn máy tính, nhếch mép nói: “Nhân vật máu mặt như vậy mà cậu cũng dám điều tra sao, thật quá táo bạo”
Nhân viên hộ tịch Lưu Huệ cảnh giác nhìn anh: “Anh là ai? Đến đây làm gì?”
Tham Lang: “Tướng quân thành phố”
Tướng quân thành phố.
Lưu Huệ kinh ngạc, rõ ràng là một Tướng quân thành phố sao lại đến chỗ của bọn họ.
Cái nơi nhỏ xíu này sao lại có cả lãnh đạo quyền uy như vậy ghé thăm chứ?
Tham Lang ném tập tài liệu trong tay cho “Các cậu không phải đang cần điều tra thông tin về anh ấy sao?”
“Đây là hồ sơ của anh ấy, mau xem đi”
Nhân viên hộ tịch Lưu Huệ cẩn trọng mở túi hồ sơ, lấy ra một tập tài liệu trong đó.
Mới nhìn qua, Lưu Huệ suýt chút nữa đã nổ tung tại chỗ, Trên hồ sơ thể hiện rõ ràng: Diệp Huyền.
Thần, thượng tướng năm sao, phong tước thần soái.
Thần soái!
Người bị Triệu Nhất Vương bắt được thực ra là một thần soái.
Trời ơi! Việc này còn nghiêm trọng hơn là chọc một lỗ lên trời.
Giây phút này, mọi suy nghĩ đều mở mịt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Bọn họ xong rồi!
Trong một ngày, ngôi miếu nhỏ của họ đã chào đón hai vị phật lớn.
Chìm trong đại họa.
Tham Lang lạnh lùng nói: “Tiếp theo nên làm gì, không cần tôi phải nói nữa”
Lưu Huệ lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi.
Tôi lập tức đi thông báo với cục trưởng.”
Tham Lang gật đầu, quay người rời đi.
Lưu Huệ chạy một mạch đến phòng thẩm vấn Trong phòng thẩm vấn, Triệu Nhất Vương đang chuẩn bị thiết bị ghi âm tư liệu điều tra, chuẩn bị tự mình đưa Diệp Huyền Tân vào buồng giam trọng tội.
Lúc này, Lưu Huệ đột nhiên chạy đến “Dừng lại, anh Triệu dừng lại”
Vẻ mặt Triệu Nhất Vương không mấy vui về, Thường ngày Lưu Huệ đối vử với mình rất cung kính.
Hôm nay sao lại dám nói với mình “Dừng lại”, thật kỳ lạ.
Ông ta mắng: “La hét ầm ï, không ra thể thống gì”
Lưu Huệ chưa trả lời ông ta, mà trước tiên vội chạy đến trước mặt Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, thật xin lỗi anh. Chúng tôi làm việc có chút sai sót, đã gây phiền toái đến anh, mong anh lượng thứ”
Diệp Huyền Tân khẽ gật đầu.
Triệu Nhất Vương vội vàng hỏi: “Lưu Huệ, cậu đang nói nhảm cái gì thế?”
“Anh ta đã tự mình thú nhận việc giết người, cậu hãy còn biện minh thay cho anh ta sao?”
Các vị gia chủ cũng mảng Lưu Huệ “không biết lớn nhỏ”: “nói nhăng nói cu: Dưới tình thế cấp bách, Lưu Huệ đành phải kéo Triệu Nhất Vương đến phòng hộ tịch: “Anh Triệu, anh đi với em, em cho anh xem cái này.”
“Bằng chứng này có thể chứng minh anh Diệp vô tội”
Triệu Nhất Vương không khỏi tức giận, lớn tiếng nói: “Cái tên này, hôm nay không nói rõ ra cho tôi, cẩn thận tôi sẽ cho cậu nghỉ việc.”
Lưu Huệ: “Yên tâm, anh Triệu xem xong những thứ này, đảm bảo anh còn cảm thấy biết ơn em.”
Lưu Huệ kéo anh đến phòng hộ tịch, chỉ vào màn hình máy tính: “Anh Triệu, anh xem hồ sơ của Diệp Huyền Tân này là tuyệt mật cấp SSS”
“Trong túi hồ sơ này là tài liệu lưu trữ thông tin của anh ta, anh tự xem đi.”
Cái gì?
Triệu Nhất Vương run lên: “Hồ sơ của anh ta là cấp SSS? Làm sao mà có thể như: vậy?”
Ông lập tức cầm lấy túi hồ sơ, kiểm tra thông tin của Diệp Huyền Tân.
Sau khi xem xong, ông cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất Thần soái!
Diệp Huyền Tân đường đường là một thần soái.
Trời ơi, tôi thật sự đã bắt phải thần soái.
Thế này, mười tám đời tổ tông nhà tôi sống lại cũng không đủ đền tội.
“Chờ chút, không đúng” Triệu Nhất Vương rất nhanh bừng tỉnh: “Thần soái luôn phụ trách bảo vệ biên cương, làm sao có thể ở thủ đô được?”