Chiến Thần Phong Vân

Chương 894: Anh Diệp, mong anh lượng thứ



Lưu Huệ thở dài: “Anh Triệu, nói ra có lẽ anh không tin.”

“Những tài liệu này do đích thân Tướng quân thành phố mang đến”

“Anh đã nhìn thấy chiếc Buza L5 của anh †a chưa?”

“Còn nữa, cứ cho những hồ sơ này có thể làm giả, nhưng hệ thống tra cứu hộ tịch trực tuyến cũng có thể làm giả sao? Hồ sơ của anh ta là bảo mật cấp SSS”

Mẹ ơi!

Triệu Nhất Vương không còn bình tĩnh được nữa, ngã quy xuống sô pha.

Chết tiệt, bốn gia tộc lớn thối này, các người quá to gan rồi, đến cả thần soái cũng dám chọc giận.

Thậm chí còn kéo cả ông mày xuống nước.

Lưu Huệ nói: “Anh Triệu, anh đứng ngây ra đấy làm cái gì? Mau đi gặp Diệp Huyền Tân xin lỗi đi”

Ờ, phải! Phải!

Triệu Nhất Vương hoàn hồn trở lại, vội vàng chạy đến chỗ Diệp Huyền Tân.

Lưu Huệ vội vàng dặn dò: “Thân phận của thần soái phải bảo mật, không được để lộ”

Triệu Nhất Vương: “Biết rồi”

Bốn vị gia chủ bao vây xung quanh Diệp Huyền Tân để tránh cho anh ta trốn thoát.

Diệp Huyền Tân cười chế nhạo.

Nếu như tôi thực sự muốn chạy, các người có thể ngăn cản được tôi không?

Năm mơ.

Lúc này Triệu Nhất Vương hổn hển chạy đến.

Triệu Bất Độ không quên gãn giọng: “Anh, vừa nãy tên khốn này muốn chạy chốn, đã bị chúng tôi ngăn lại “Hắn ta muốn thêm tội đây”

Không thể ngờ, Triệu Nhất Vương không chút do dự cho Triệu Bất Độ một cái bạt tai: “Ông im ngay miệng cho tôi”

Cái bạt tai này khiến mấy người còn lại đều kinh ngạc.

Quái quỷ, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Đang yên lành Triệu Nhất Vương lại đánh Triệu Bất Độ?

Không chỉ thế, trong vài giây tiếp theo, hành động của Triệu Nhất Vương càng khiến cho bọn họ thêm kinh ngạc.

Ông ta lễ phép, cúi đầu thật sâu trước Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, tôi thực sự xin lỗi “Bọn tôi chưa điều tra rõ ràng thì đã bắt nhầm anh, đây là sai lầm trong công việc của chúng tôi”

“Anh là bề trên, không chắp nhặt với bọn lính quèn chúng tôi chứ?”

Diệp Huyền Tân lạnh nhạt nói: “Xin lỗi nếu có tác dụng, thì còn cần pháp luật làm gì nữa?”

Triệu Nhất Vương nghiến răng nói: “Anh Diệp, vậy tôi xin từ chức.”

So với tính mạng, chiếc mũ cảnh sát này có đáng là gì?

Diệp Huyền Tân nói: “Từ chức thì không cần, ông cũng là làm nhiệm vụ”

“Nhưng khi ông bắt tôi đã làm cho vợ tôi khiếp sợ, ông cần phải khiến cô ấy vui vẻ lại”

Triệu Nhất Vương vô cùng vui sướng: “Được. Không vấn đề”

“Bây giờ tôi đưa anh về, tiện thể nhận lỗi với chị nhà”

“Ừm, đi thôi”

Triệu Bất Độ cùng những người còn lại muốn phát điên.

Chuyện gì vậy? Vừa rồi Triệu Nhất Vương còn hừng hừng khí thế, nóng lòng muốn đưa Diệp Huyền Tân vào buồng giam trọng tội Làm sao trong nháy mắt thái độ đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Bất Độ không phục: “Anh họ, hắn ta đã tự mình thú nhận tội giết người.”

Triệu Nhất Vương hai mắt đỏ ngầu, hung dữ: “Thế thì các cậu nên chết đi”

“Còn nữa, các cậu dám vu khống anh Diệp, tội không thể tha”

“Tôi sẽ bắt các cậu chịu trách nhiệm hình sự”

Diệp Huyền Tân nhắc nhở: “Đừng quên ba trăm năm người nghìn tỷ nhé”

Triệu Nhất Vương vội vàng nói: “Các cậu còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi lấy ba trăm năm người nghìn tỷ xin lỗi anh Diệp.”

Diệp Huyền Tân đưa mắt nhìn Rắn Hổ Mang: “Còn anh, tiếp theo phải làm gì anh biết chứ?”

“Tôi đã nói, nếu anh dám chống lại, hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi.”

Rắn Hổ Mang không khỏi rùng mình.

Diệp Huyền Tân và Triệu Nhất Vương đi ra.

Bốn vị gia chủ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra “Các người nói xem, vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Vì sao thái độ của Triệu Nhất Vương lại thay đổi như vậy?”

“Triệu Nhất Vương phải chăng đã tìm thấy bằng chứng chứng minh Diệp Huyền Tân vô tội?”

“Nhưng cứ cho là Diệp Huyền Tân vô tội thì Triệu Nhất Vương cũng đâu cần cung kính với hẳn như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.