Chiến Thần Phong Vân

Chương 915



Bà cụ Diệp gật đầu: “Được, bà nghe theo con.”

Diệp Huyền Tề tâm sự với bà cụ Diệp một lúc, sau đó đi ra ngoài.

Không lâu sau, hai người đi đến nơi gọi là công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ, bọn họ mới thăm dò được, Từ Lam Khiết đến nơi đây để trao đổi chuyện tác.

Vừa hay, công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ cũng chính là gia sản của nhà họ Diệp ở thủ đô.

Hai người còn chưa kịp đi vào đã thấy Từ Lam Khiết đi ra.

Về mặt cô không hăng hái lắm, ủ rủ, xem ra lần đàm phán này không thuận lợi cho lắm.

Diệp Huyền Tề chỉ nhìn Từ Lam Khiết một chút, đã lập tức bị chấn động như gặp thần tiên.

Từ Lam Khiết đẹp hơn so với bất kỳ nữ ngôi sao nào hắn từng gặp qua.Nhất là khi chất thản bị toát ra từ người có, càng không có ở bất kỳ cô gái nào khác

Giờ phút này, trong đầu Diệp Huyền Tế loi lên một ý nghĩ cực đoàn

Diệp Huyền Tổ hết phía Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, qua dây

Mắt Từ Lam khiết nhìn về phía Diệp Huyền Tế, cứ nghĩ đó là Diệp Huyền Tảng Cô đi tới, hiếu kì hỏi: “Huyền Tần, sao anh lại tới đây?”

Diệp Huyền Tề nói: “À, anh đưa bà nội tới đây gặp.”

“Đây chính là bà nội của anh.”

Từ Lam Khiết nhìn thấy khí chất cao quý của người phụ nữ lớn tuổi kia, vội vàng lễ phép chào: “Con chào bà nội, con là vợ của Diệp Huyền Tần.”

Bà cụ Diệp lạnh lùng gật đầu, xem như là lời đáp lai.

Việc này khiến Từ Lam Khiết có chút khó chịu trong lòng. Bà nội không thích cô sao?

Diệp Huyền Tề nói: “Đi thôi Lam Khiết, anh đưa em đến thăm nhà trước kia của anh.”

“”ĐƯỢC

Ba người ngồi trên xe. Từ Lam Khiết nhìn chiếc xe sang trọng này, trong lòng sinh nghỉ: “Huyền Tan, anh đổi xe từ khi nào vậy? Sao em lại không biết

Diệp Huyền Tề vội vàng giải thích, nói: “À, đây là xe của nhà anh, anh mượn lái hai ngày.”

Từ Lam Khiết hiểu ra, cũng không nghĩ gì nhiều nữa.

Ba người nhanh chóng đến nhà họ Diệp ở thủ đô.

Diệp Huyền Tần cùng với bà cụ Diệp bỏ Từ Lam khiết lại phòng khách, để mấy tên bảo vệ trông chừng, sau đó vội vàng rời đi, lên kế hoạch tiếp theo.

Từ Lam Khiết ngồi ở phòng khách, trong lòng chồng chất nghi ngờ.

Không phải nói dẫn cô đi thăm quan sao? Vì sao lại bỏ đi hết vậy?

Cái này không giống với tác phong của Huyền Tần.

Với lại, cô luôn cảm thấy khí chất của Diệp Huyền Tần không giống với trước đây.

Nói năng cử chỉ cũng rất kỳ quái.

Hay là… đó không phải là Diệp Huyền Tần?Làm sao có thể chứ trên đời này làm sao có thể có hai người có vẻ ngoài giống nhau được ?

Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều.

Cô dừng dậy, đi loanh quanh trong phòng khách,

Đi một lúc, ảnh mắt của cô đã bị thu hút bởi một tam hình đặt trên bàn trà

Trong tấm ảnh, Diệp Huyền Tần cười vô cùng xán lạn, trong ngực còn ôm một cô gái.

Mà cô gái kia không phải ai khác, chính là vị hôn thể được định sẵn từ trước của anh, Liễu Yên Nhi.

Huyền Tần, anh lừa em!

Anh ấy nói anh ấy chưa từng gặp mặt Liễu Yên Nhi.

Nhưng tại sao trong tấm ảnh này hai người lại thân mật đến vậy, mà anh ấy còn cười vô cùng xán lạn.

Đoành!

Từ Lam Khiết cảm giác, cả thế giới của mình đã sụp đổ, cuộc sống trong phút chốc trở nên ảm đạm.

Chẳng qua Huyền Tần chỉ dùng mình ra làm lốp xe dự phòng, Liễu Yên Nhi mới thật sự là người anh yêu thương.

Tử Lam Khiết đau lòng như bị dao đâm, không còn cách nào ở lại nơi này, quay người rồi đi.

Bên ngoài cửa, Diệp Huyền Tề đang chuẩn bị gọi điện thoại uy hiếp Diệp Huyền Tần, phải chặt đứt hai chân anh đến nhà họ Liễu đến tôi.

Nếu không hẳn sẽ ra tay với Tử Lam Khiết.

Kết quả điện thoại còn chưa gọi, Từ Lam Khiết đã đi ra ngoài.

Diệp Huyền Tề vội vàng đón cô: “Lam Khiết, em ra đây làm gì?”

Từ Lam khiết tức giận nhìn Diệp Huyền Tề: “Tại sao anh lại lừa em?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.