Chiến Thần Phong Vân

Chương 919



Trên xe, Từ Lam Khiết thận trọng nói: “Huyền Tần, sao trước kia em không nghe anh nhắc tới chuyện anh vẫn còn một người anh trai song sinh?”

Diệp Huyền Tần cười mỉa mai: “Anh ta? Anh ta

không xứng làm anh trai của anh.” Từ Lam Khiết: “Vừa rồi anh nói anh ta hãm hại anh, đầy anh vào tù là thật sao?”

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Từ Lam Khiết: “Vậy người nhà anh cũng đồng ý luôn sao?”

Diệp Huyền Tần lại tiếp tục gật đầu.

Trên mặt Từ Lam Khiết hiện ra vẻ đau lòng: “Aiz, Huyền Tần, trước đây anh ở trong nhà bọn họ làm sao mà sống vậy? Cực khổ cho anh rồi.”

“Anh yên tâm đi, từ nay về sau, em nhất định sẽ yêu thương anh thật nhiều.”

Diệp Huyền Tần xoa đầu Từ Lam Khiết: “Cô gái ngốc, khoảng thời gian cực khổ kia cũng qua rồi.”

“Sau này phải là anh bảo vệ cho em mới đúng”

Trước cổng công ty công ty diễn ảnh Đại Hà, Diệp Huyền Tế phải tốn sức như chín trâu hai hố mới có thể bò dậy. Chuyện anh ta làm đầu tiên đó chính là đầu Liễu Yên Nhi đứng dậy.

Liễu Yên Nhi tức đến bể phổi: “Diệp Huyền Tế, anh

gọi tôi đến chính là để người khác đánh tôi sao?” Diệp Huyền Tề áy náy: “Yên Nhi, thật xin lỗi, anh cũng không nghĩ đến việc cái tên kia lại phát hiện nhanh như vậy.”

“Nhưng mà em yên tâm đi, anh đã nghĩ ra cách đối phó với nó rồi.”

Liễu Yên Nhi nói: “Cách gì?”

Diệp Huyền Tề cắn răng: “Hừ, anh có thể ném nó vào tù một lần, dĩ nhiên có thể ném tiếp lần thứ hai.”

“Anh phải khiến nó ở tù mục xương, như thể mới có thể giải toả nỗi hận trong lòng anh.”

Hai mắt Liễu Yên Nhi phát sáng: “Anh Tế, ý của anh là ”

Hai người liếc nhau, nở nụ cười đầy gian xảo.

Diệp Huyền Tề: “Việc này không nên đề lâu,nhanh làm đi

Hai người nhanh chóng đi đến một con phố vô cùng náo nhiệt phản hoa, trong đám người qua lại đông như kiển, bọn họ rất nhanh tìm được mục tiêu: Một bà lão với tóc hoa râm đi lại tập tễnh.

Diệp Huyền Tế nói: “Yên Nhi, chờ một lúc nữa em phải quay lại toàn bộ chứng cứ, nhất là lời anh nói ra, rồi lưu vào máy

Liễu Yên Nhi gật đầu: “Yên tâm đi, em còn chú ý hơn anh đấy.”

Sắp xếp xong, Diệp Huyền Tề đi về phía bà lão, không cẩn thận va vào người bà một cái.

Diệp Huyền Tề ngay lập tức bùng nổ: “Bà già, đi đứng kiểu gì đấy, làm bần giày của tôi rồi.”

Bà lão kia luống cuống, vội nói: “Chàng trai, là cậu và phải tôi kia mà.”

Diệp Huyền Tề mắng: “Có cải rắm, tôi còn trẻ, đi đứng nhanh nhẹn như thế này, sao lại có thể đụng trúng bà chứ?”

“Bà mau quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nếu không tôi sẽ đánh chết bà đấy bà già!”

Ổn áo lớn như vậy, dẫn đến người qua đường liên tục nhóm ngó.Sau khi hiểu rõ sự tình, đám người với vàng khuyên can.

“Chàng trai trẻ, xem như bà lão kia có và phải cậu, câu cũng không nên hùng hổ dọa nạt người là như thé.”

“Đúng vậy, cậu cũng không mất mát gì, để bà lão đi đi.”

“Dĩ hoà vì quý, cậu không nên tức giận như vậy.”

Diệp Huyền Tề càng tức giận hơn: “Câm miệng lại cho ông, cái đám dân đen như mấy người có tư cách gì mà chỉ trỏ ông đây?”

“Nói cho mấy người biết, ông đây chính là ông chủ của công ty truyền thông Huỳnh Thư, Diệp Huyền

“Đồng thời còn là sĩ quan cấp tá đấy, mấy người có xách giày cho ông đây cũng không xứng, lấy từ cách gì lên mặt dạy đời người khác chứ”

Bị chửi là dân đen, đám người kia càng nổi giận hơn.

“Cậu tưởng làm sĩ quan rồi muốn làm trời làm đất ra sao cũng được đúng không?”

“Đừng quên, chức quyền của cậu là ai ban cho.” “Các người là vì dân phục vụ, chứ không phải đi ức hiếp dân thường!”

“Hừ, ngay cả người già cũng không tha, loại như hắn mà cũng làm sĩ quan được à.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.