Chiến Thần Phong Vân

Chương 925: Con át chủ bài của nhà họ Diệp



“Anh, em đã điều tra rõ ràng rồi”

Phía bên kia, tướng quân thủ đô Tham Lang đã bí mật liên lạc với Diệp Huyền Tân.

Diệp Huyền Tân cất tiếng: “Nói”

Tham Lang nói: “Nhà họ Diệp ở thủ đô không có người nào làm tướng quân. Vị tướng quân chống lưng cho nhà họ Diệp mà bà cụ Diệp nói hẳn là con trai cả của nhà họ Liễu, Liễu Yên Thành. Nhà họ Diệp sắp kết thông gia với nhà họ Liễu, Liễu Yên Thành cũng được xem là một nửa nhà họ Diệp rồi.

Diệp Huyền Tân bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Liễu Yên Thành có quân hàm gì?”

Tham Lang đáp: “Thiếu tướng.”

Diệp Huyền Tân: “Ha ha, lấy một tên thiếu tướng để đối phó với tôi, tôi còn tưởng mình bị bẽ mặt rồi đấy”

Tham Lang nói: “Đúng rồi anh, còn một chuyện nữ: “Liễu Yên Thành muốn mời anh đến dự lễ cưới của Diệp Huyền Tề và Liễu Yên Nhi. Anh có muốn em từ chối thay anh không?”

Diệp Huyền Tân hỏi: “Anh ta muốn mời tôi, hay muốn mời chỉ huy đây”

Tham Lang: “Đương nhiên là chỉ huy rồi”

Diệp Huyền Tân nói: “Được rồi, nói với anh ta, tôi sẽ đến.”

“Không chỉ là đi với thân phận của chỉ huy, mà còn với thân phận đứa con rơi của nhà họ Diệp”

Hai mắt Tham Lang sáng rực, anh ấy cuối cùng muốn lên mặt một lần rồi sao?

Cúp điện thoại Tham Lang xong, Triệu Nhất Vương lại gọi đến.

“Cậu Tề, thiếu tướng Liễu Yên Thành của Khu quân sự tỉnh muốn nộp tiền bảo lãnh cho Diệp Huyền Tề. Cậu xem chuyện này…”

Diệp Huyền Tân suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên cứ thả đi.”

“Hắn bay nhảy không được hai ngày đầu, vẫn sẽ ngoan ngoãn trở lại ngồi tù thôi.”

Sau khi nhà họ Liễu và nhà họ Diệp biết chỉ huy sẽ tham dự hôn lễ, bọn họ như säp phát điên lên.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để làm rạng danh dòng họ.

Mặc dù còn bảy ngày nữa mới đến ngày cưới dự kiến nhưng cả hai nhà đã bắt tay vào chuẩn bị.

Nhất định phải tổ chức nghỉ lễ long trọng nhất để chào đón chỉ huy.

Tin tức này cũng đã nhanh chóng gây chấn động khắp thủ đô.

Bây giờ không ai là không ngưỡng mộ Diệp Huyền Tê và Liễu Yên Nhi.

Trong lễ cưới có thể nhận được lời chúc phúc chỉ huy thì quả là vinh quang tột đỉnh.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày cử hành hôn lễ rồi.

Hôn lễ được tổ chức tại lễ đường có sức chứa mười nghìn người sang trọng xa hoa bậc nhất thủ đô.

Ngay từ sớm, bên ngoài lễ đường người ngợm đã tập trung đông đúc, chật như nêm cối.

Tất cả bọn họ đến đây đều để chiêm ngưỡng phong thái của chỉ huy.

Người nhà họ Liễu và người nhà họ Diệp, bao gồm Diệp Huyền Tề và Liễu Yến Nhi, cũng đã đợi ở phòng tiếp khách của lễ đường từ sớm, chuẩn bị đón tiếp Liều Yên Thành và chỉ huy.

Trước khi Liễu Yên Thành và chỉ huy đến, trong lễ đường đã xuất hiện

một vị khách không mời mà đến, đó là Diệp Huyện Tân.

Anh vừa bước vào phòng tiếp khách, bầu không khí nơi đây lập tức trở nên kỳ lạ.

Mọi người đều nhìn Diệp Huyện Tân bằng ánh mắt chế giễu.

“Ơ, cái tên này sao lại đến đây”

“Ha ha, đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, thậm chí một thời gian trước còn quay lưng với họ Diệp. Còn không biết xấu hổ mà vác mặt đến đám cưới của nhà họ Diệp nữa.”

“Hừm, tôi thấy anh ta đến đây rõ ràng là để nịnh bợ nhà họ Diệp thôi. Bây giờ nhà họ Diệp đã mời được chỉ huy, nhưng còn anh ta thì với không tới.”

“Mặt dày thật đấy”

Bà cụ Diệp cũng vô cùng tức giận: “Thứ nghiệp chướng, ai cho mày đến đây, mau cút đi cho tao.”

Diệp Huyền Tân thờ ơ đáp: “Là các người mời tôi tới mà.”

Hả?

Tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát, sau đó đều ồ lên cười lớn.

Anh ta đã bị đuổi khỏi nhà Diệp rồi, thậm chí khoảng thời gian trước còn đánh cho cô dâu chú rể một trận Người nhà họ sẽ mời anh ta đến tiệc cưới hay sao?

Tên này thực sự vì để được nhìn thấy chỉ huy mà không từ thủ đoạn nào cả.

Cái gì cũng dám nói Bà cụ Diệp phẫn đá tên khốn này ra khỏi đây ngay cho t Liễu Thành Gia khuyên ngăn nói: “Bỏ đi, bà cụ Diệp. Tôi nghe nói tên này đánh nhau khá giỏi, mấy nhân viên bảo vệ của chúng tôi e không phải đối thủ của hắn đâu”

“Nhỡ mấy tên bảo vệ bị đánh bầm dập, chảy máu, thì xui xẻo. : “Hay là đợi con trai tôi Liễu Yên Thành đến, đích thân ném tên này ra ngoài.”

Bà cụ Diệp gật đầu: “Ừm, vậy cũng được.”

Diệp Huyền Tân đưa mắt nhìn khắp khán lói: “Người đâu, mau phòng, thấy chỉ còn một chiếc ghế trống ở phía trên cùng.

Hai ghế trống hai bên trái phải dành riêng cho bà cụ Diệp với Liễu Thành Gia.

Không cần nói cũng biết chỗ trống còn lại là cho chỉ huy.

Diệp Huyền Tân đi thẳng lên đó và ngồi xuống Hả?

Đám đông nhốn nháo, đầu muốn nổ tung.

Cái tên này, sao dám ngồi vào chỗ của chỉ huy chứ?

Đúng là không biết trời cao đất dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.