Chiến Thần Phong Vân
Liễu Thành Gia gật đầu: “Ừm, tôi có ý này: “Nhìn thời gian, chỉ huy hẳn là sắp tới rồi, chúng ta kiên nhãn chờ một chút.”
Diệp Huyền Tân nói: “Thực ra, chỉ huy sớm đã tới rồi”
“Nhưng người ta không ra mặt.”
“Chỉ huy đúng là coi trọng danh tiếng, nhưng những người binh sĩ này cậy quyền áp bức nhân dân, lạm dụng quyền lực thì không được xem là quân nhân.”
“Chỉ huy chịu ra mặt vì mấy người mới lạ.”
Liễu Yên Thành: “Hừ, mở mắt ra là nói nhảm.”
“Chỉ huy ra ngoài, ít nhất phải điều động một trung đoàn để hộ tống. Nếu anh ấy đến rồi, sao chúng ta không biết?”
“Anh chỉ đang giảo biện cho mình thôi.”
Diệp Huyền Tân nhún vai: “Nếu mấy người thật sự có thể đợi được chỉ huy, thì coi như tôi thua.”
Liễu Yên Nhi nói bằng giọng chế nhạo: “Tôi chứng minh được, chỉ huy quả thực đã đến rồi”
“Mới nãy không phải tên này đã ám chỉ hẳn chính là chỉ huy rồi sao?”
Hahahat Cả khán phòng bật cười.
Tiếng cười chưa kịp dút, một đại đội bất ngờ xông vào từ ngoài cửa, vây kín lễ đường.
Liễu Yên Thành vừa trông thấy đã nhận ra bọn họ ngay: binh đoàn của khu quân sự thủ đô.
Người đứng đầu là thượng tá Lưu Quang.
Mọi người trong tiềm thức đều cho rằng bên kia là đoàn đội hộ tống chỉ huy đến dự hôn lễ, lần lượt đứng dậy đón tiếp chỉ huy.
Liễu Yên Thành cũng vội vàng chạy ra ngoài, chuẩn bị đón chỉ huy vào.
Nhưng thượng tá Lưu Quang đã chặn Liễu Yên Thành lại: “Đứng đó, không được phép tự ý rời khỏi lễ đường.”
Liễu Yên Thành sốt ruột nói: “Mau cho tôi ra ngoài đón chỉ huy. Nếu anh tiếp đón chỉ huy không chu đáo thì tự lãnh hậu quả đấy.”
Thượng tá Lưu Quang lắc đầu: “Chỉ huy?
Chúng tôi không hộ tống chỉ huy đến.”
Ø? Không phải?
Trong lòng Liễu Yên Thành chợt nguội lạnh: “Vậy thì các anh đến tham dự hôn lễ à”
“Mời ngồi, mời ngồi.”
Vẻ mặt của Liễu Thành Gia yên tâm hẳn, ông ta không ngờ Yên Thành lại để tâm đến đám cưới này như vậy.
Không chỉ mời chỉ huy, mà còn mời cả binh đoàn.
Nhưng mời một mình chỉ huy là đủ rồi, mời thêm những người từ quân đoàn thủ đô chỉ vẽ vời thêm chuyện thôi.
Thượng tá Lưu Quang lại lắc đầu: “Chúng tôi tới đây không phải để ăn cưới.”
“Tôi nhận lệnh đến đây để bắt anh”
Bắt tôi?
Toàn thân Liễu Yên Thành run lên cầm cập: “Tại sao lại bắt tôi?”
Lưu Quang lãnh đạm nói: “Liễu Yên Thành, có người báo với quân đội là anh bao che tội phạm, dung túng cho người nhà giết người.”
“Mời anh đi cùng chúng tôi, hợp tác điều tra”
Liễu Yên Thành cực kỳ hoảng sợ, trời, mọi chuyện sao lại bại lộ nhanh như vậy?
Nếu lần này thật sự bị bắt đi, sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ, còn để lại ấn tượng không tốt với chỉ huy.
Không được, tuyệt đối không thể bị bắt.
Liễu Yên Thành vội vàng nói: “Các anh Các anh không thể bắt tôi.
“Tôi còn phải tiếp đãi chỉ huy nữa. Nhỡ chỉ huy phật ý, các anh không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Lưu Quang lộ ra vẻ khó xử: “Chỉ huy? Chỉ huy cũng sẽ tới dự đám cưới sao?”
Liễu Yên Thành đáp: “Tất nhiên, anh ấy sẽ sớm đến đây thôi.”
“Bây giờ tôi sẽ gọi cho chỉ huy. “
Nói xong, anh ta liền lấy điện thoại ra, nhấn số gọi cho của tướng quân thủ đô, Tham Lang.
Trước đây, anh ta cũng thông qua tướng quân thủ đô để liên lạc với chỉ huy.
Cuộc gọi mau chóng được kết nối.
Liễu Yên Thành thận trọng nói: “Tướng quân thủ đô, xin hỏi chỉ huy đã đến đây chưa ạ? Có cần tôi phái xe tới đón anh ấy không?”
Tham Lang thờ ơ nói: “Chỉ huy đã đến địa điểm tổ chức hôn lễ rồi.
“Nhưng những gì xảy ra ở đó khiến chỉ huy rất không hài lòng”.
Cái gì?
Đầu Liễu Yên Thành như muốn nổ tung.
“Chỉ huy đã đến lễ đường rồi sao? Anh ấy ở đâu?”
Anh ta vội vã tìm kiếm xung quanh. Các khách mời cũng tìm kiếm theo.
Tuy nhiên, không tìm được gì hết.
Lúc này, không ai bảo ai, trong đầu của mọi người đều vang lên lời nói của Diệp Huyền Tân.
Tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Huyền Tần.
Một ý nghĩ táo bạo khủng khiếp đã dấy lên trong lòng mọi người.
Chẳng lẽ … Diệp Huyền Tân thật sự là chỉ huy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.