Chiến Thần Phong Vân

Chương 932: bằng cầm thú



Diệp Huyền Tề không Từ Lam Khiết cũng tức đến đỏ mặt.

Diệp Huyền Tân nói: “Kêu Diệp Huyền Tê lăn đến đây”

“Nói với anh ta kế hoạch đã thành công, tránh cho anh ta không dám tới.”

Trương Mạnh Tây nào dám không nghe theo.

Điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết xong đám phiền phức này, nhanh chóng đi đến bệnh viện, anh ta sắp chết tới nơi rồi.

Bàn tay run rẩy của anh ta bấm gọi cho Diệp Huyền Tê.

“Cậu chủ, mọi sự đã chuẩn bị…chỉ đợi cậu tới thôi.”

Diệp Huyền Tề vui mừng khôn xiết: “Tốt, tốt, làm việc tốt lắm”

“Trông chừng con nhỏ Từ Lam Khiết đó, đừng để cô ta chạy trốn, tôi sẽ lập tức đến đó.”

Nhân lúc chờ đợi, Diệp Huyền Tân gửi cho tướng quân thủ đô Tham Lang một tin nhắn: “Đoạt lấy công ty công ty điện ảnh Đại Hạ”

Tham Lang: “Rõ.”

Không lâu sau, Diệp Huyền Tê cũng tới.

Hắn vội vã lao tới phòng làm việc với vẻ mặt háo hức: “Từ Lam Khiết đâu? Nhanh dẫn ra cho ông đây. Mẹ nó, Diệp Huyền Tân, sao mày lại ở đây?”

Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Chờ đợi đã lâu.

Tim của Diệp Huyền Tề đập thình thịch, nhận ra rằng chuyện này không ổn.

Hắn không nói hai lời, đã quay đầu bỏ chạy.

Diệp Huyền Tân, sao có thể để hắn chạy.

trốn, anh tiện tay nắm lấy tách trà trên bàn, ném về phía Diệp Huyền Tề Tách trà ném trúng vào đầu gối Diệp Huyền Tề. Theo tiếng vỡ, Diệp Huyền Tê cũng khuyu xuống mặt đất.

Sắc mặt Diệp Huyền Tề trắng bệch: “Diệp Huyền Tân, mày đừng khinh người quá đáng.”

“Hôm qua thì quấy rối hôn lễ của ông, hôm nay thì đánh ông, ông đây nhất định sẽ khiến mày phải trả giá.”

Diệp Huyền Tân: “Haha, anh cũng biết hôm qua anh vừa kết hôn sao.”

“Ngày thứ hai kết hôn đã chạy ra ngoài tìm gái. Anh nói xem nếu như nhà họ Liễu biết được chuyện này thì có giết chết anh hay không?”

Diệp Huyền Tê nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, nếu như mày dám để lộ lời nào, tao nhất định sẽ khiến mày đầu lìa khỏi cổ.”

Diệp Huyền Tân: “Không muốn để người khác biết à, có thể.”

“Tặng công ty này cho tôi đi”

Diệp Huyền Tề: “Mày năm mơ đi”

“Cái thăng con rơi như mày còn muốn thừa hưởng gia sản nhà họ Diệp sao.”

Dlệp Huyền Tần: “Không, anh hiểu lầm ý tôi rồi”

“Tôi không muốn thừa hưởng gia sản.

Cái tôi nói chính là, “nuốn”!”

Diệp Huyền Tề: “Haha, không có cái gật đầu của tao, mày có thể tiếp quản được công ty sao?”

Diệp Huyền Tân nhún vai: “Được thôi, vậy để tôi cho anh xem thử. Không có cái gật đầu của anh, tôi có thể lấy được công ty hay không”

Cùng lúc đó, tướng quân thủ đô Tham Lang cũng hành động.

Cậu ta dẫn theo một đoàn quân, đi tới nhà Liễu Thành Gia.

Liễu Thành Gia vừa nhìn đã nhận ra Tham Lang tới. Đây không phải là tướng quân thủ đô, môn sinh của chỉ huy sao?

Con trai là tướng quân ở trước mặt người ta, cũng phải cúi đầu xưng thần.

Trong lòng ông ta thấp thỏm không yên, không biết đối phương là bạn hay thù.

Ông ta bước đến chào đón, cung kính khom lưng: “Chào mừng tướng quân thủ đô đã tới, không thể tiếp đón từ xa, thứ lỗi thứ lỗi.

Tham Lang phất phất tay: “Miễn đi, không có thời gian nói nhảm với ông”

“Lần này tìm ông chỉ có một việc.”

Liễu Thành Gia vội nói: “Tướng quân cứ nói”

Tham Lang: “Tôi nghe nói ông muốn lấy 10% cổ phần nhà họ Diệp, tặng cho chỉ huy làm phí xuất hiện.”

“Nhưng, hôm qua chỉ huy đã xuất hiện rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa nhận được phí?”

“Không phải ông đã nuốt làm của riêng rồi chứ?”

Đầu Liễu Thành Gia nổ tung tại chỗ.

Vốn dĩ, ông ta nghĩ rằng chỉ huy sẽ không để ý đến chút vật ngoài thân này, nên đã chuẩn bị lấy 10% cổ phần nhà hộ Diệp đút túi riêng.

Không ngờ lại bị chỉ huy phát hiện Nếu như chỉ huy thật sự buộc tội, ông ta có chém mười cái đầu cũng không đủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.