Đáng chết, không phải có người mạo danh chỉ huy chứ?
Chỉ huy là uy nghiêm của đất nước, không thể bị sỈ nhụ!
c Chắc chắn phải truy cứu đến cùng!
Diệp Huyền Tân: “Sao lại không dám.”
Hahal Diệp Huyền Tê và bà cụ Diệp vui như trẩy hội. Cái tên này còn dám đối đầu trực tiếp.
với chỉ huy, đúng là tìm đường chết.
Ba người đi đến phòng tiếp đãi.
Liễu Yên Nhi vội vàng tiến lên chào đón: “Bà nội, Huyền Tề, hai người đến rồi.”
Bà cụ Diệp vội nói: “Chỉ huy đâu? Chưa tới sao?”
Liễu Yên Nhi nói: “Đang trên đường tới, chắc hẳn sẽ nhanh đến thôi.”
Bà cụ Diệp gật đầu: “Ừm, lập tức cử một đội lễ nghị, chào đón chỉ huy Diệp tới.”
Liễu Yên Nhi vội nói: “Không cần đâu.”
“Chỉ huy là người tương đối kín tiếng, lúc làm việc không muốn phô trương. Mấy người chúng ta biết là được, không cần mời thêm đội lễ nghỉ”
Đùa thôi, nếu làm lớn chuyện này lên, kinh động đến quân đội rồi phát hiện ra cô ta tìm người đóng giả chỉ huy, thì có chém mấy cái đầu của nhà họ Liễu cô ta cũng không đủ.
Bà cụ Diệp gật đầu: “Ừm, nói cũng phải.”
“Này, Diệp Huyền Tần, sao anh cũng tới đây?” Lúc này Liễu Yên Nhi mới phát hiện Diệp Huyền Tân, thần kinh cô ta căng thẳng ngay lập tức.
Diệp Huyền Tê vội giải thích nói: “Vừa rồi cái tên này dám sỉ nhục chỉ huy, anh muốn để chỉ huy đích thân xử lý nó.”
Liễu Yên Nhi hỏi: “Diệp Huyền Tân, anh gặp chỉ huy bao giờ chưa?”
Nếu như anh ta từng gặp chỉ huy, lát nữa mọi chuyện sẽ bị bại lộ, đến lúc đó sẽ không có kết cục gì tốt.
Diệp Huyền Tân hơi suy nghĩ rồi läc đầu.
Lúc này tuyệt đối không thể thừa nhận, bãng không sẽ không bắt được tên giả mạo kia.
Trái tim lơ lửng của Liễu Yên Nhi cũng được đặt xuống: “Hừ, anh dám sỉ nhục chỉ huy, đợi chỉ huy đến xử lý anh đi”
“Khuyên anh bây giờ ngoan ngoãn cút khỏi thủ đô, nói không chừng bọn tôi sẽ không nói với chỉ huy chuyện anh sỉ nhục ngài ấy”
Diệp Huyền Tân nói: “Nếu tôi đã dám nói, thì không sợ anh ta biết.”
Liều lĩnh!
Kiêu ngạo!
Ngông cuồng!
“Hy vọng lát nữa chỉ huy tới, thái độ của anh vẫn cứng rắn như vậy.”
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông vội vã bước vào.
Người đàn ông này lưng hùm vai gấu, giống như một ngọn núi di động nhỏ.
Ông ta đang mặc quân trang, quân hàm năm sao trên vai đâm thẳng vào mắt người nhìn.
Nhưng, Diệp Huyền Tân không cảm nhận được một chút thần thái quân nhân nào trên người ông ta, ngược lại còn mang theo hơi thở của đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Diệp Huyền Tân bất mãn trong lòng. Mẹ nó, các người tìm người giả mạo ông đây, cũng phải tìm người có khí chất một chút chứ.
Tìm một thẳng lưu manh ngoài đường thế này, muốn sỉ nhục ông đây sao?
Liễu Yên Nhi vội vàng chào đón: “Chào mừng chỉ huy, thật là vinh dự cho kẻ hèn này”