Chiến Thần Phục Thù

Chương 108: Nhanh như gió



Lúc Trần Tử Long đuổi đến ngoài cửa thì liền nhìn thấy Lăng Khôi.

Đi theo Lăng Khôi còn bốn người nữa.

Giang Nhược Ly xinh đẹp đứng bên cạnh Lăng Khôi, tay cầm một cái ô làm bằng gỗ che mưa cho Lăng Khôi, trai tài gái sắc, thiên hạ vô song.

Bất kỳ ai thấy cảnh này đều sẽ có ấn tượng khó phai.

Còn Trần Lâm, Lục Hải Siêu và Tỉnh Thượng Xuân thì đứng hai bên của hai người.

Phía sau họ có ba mươi chiếc máy xúc xếp thành một hàng, sẵn sàng đợi lệnh.

Nhưng bên Trần Tử Long lại có đến hàng trăm người, khí thế bừng bừng.

“Lăng Khôi, cậu thật sự dám đến tìm cái chết à?”, Trần Nguyên lạnh lùng nói: “Lúc trước ở nhà hàng Á Vận, cậu đã từng nói muốn khiến Boxing Trần Thị biến mất khỏi bản đồ thế giới đúng không?”

Trần Nguyên bắt đầu gây chuyện.

Nếu bây giờ Lăng Khôi không thừa nhận câu nói này thì mọi người sẽ cười nhạo anh là kẻ nhát gan.

Nếu Lăng Khôi thừa nhận câu nói này thì Trần Tử Long còn không nổi trận lôi đình mà xử lý anh luôn sao?

Ý đồ nham hiểm!

Vẻ mặt mọi đầy người xảo quyệt chờ Lăng Khôi trả lời.

Lăng Khôi lại cười nói: “Ông bị ngu à? Tôi đã đem máy xúc đến rồi mà còn hỏi?”

Sắc mặt Trần Nguyên trở nên lúng túng, cứng rắn nói: “Quản lý Trần, xem ra người này xem thường Boxing Trần Thị. Nếu không cho loại người này một bài học thì cậu ta không biết Boxing Trần Thị lợi hại thế nào”.

Trần Tử Long bước lên trước, lạnh lùng liếc nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, trước đây tôi bảo Trần Nguyên chuyển lời đến cậu mà cậu quên rồi. Làm chó sủa cả ngày ở hồ Bạch Thúy, đây là con đường sống tôi cho cậu, bây giờ cậu không chỉ không lựa chọn con đường sống tôi cho cậu mà lại muốn đi vào đường chết sao?”

Lăng Khôi hờ hững đứng dưới ô.

Trần Tử Long nhìn Tỉnh Thượng Xuân, lạnh lùng nói: “Ha ha, Tỉnh Thượng Xuân, cái tên bại trận này còn dám xuất hiện à? Chẳng lẽ lần trước thua chưa biết mùi biết vị hay sao mà còn muốn chết?”

Sắc mặt Tỉnh Thượng Xuân lúng túng nói: “Hôm nay không phải tôi muốn đánh với ông mà là anh Lăng muốn đánh ông”.

“Cậu Lăng? Lăng Khôi, thế mà cậu lại dám tự xưng là cậu Lăng à?”, Trần Tử Long cười nói: “Nếu cậu đã xem thường lời nói của tôi vậy thì cậu bước ra đây đánh với tôi một trận, để tôi xem cậu lợi hại thế nào đi”.

Trần Tử Long từng bước đi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi: “Tôi là tay đấm bạch kim hai sao, còn là phó quản lý phòng tập Boxing Trần Thị. Hôm nay tôi chủ động đánh một trận với cậu là phúc đức tám đời của cậu, chắc cậu không muốn nhận thua đâu nhỉ?”

Đúng là không biết xấu hổ mới nói vậy.

Lăng Khôi không hề có địa vị trong giới quyền anh, càng không có hạng bậc gì, chỉ được xem như là một người mới.

Một tay đấm huy chương bạch kim hai sao hẹn thách đấu với người mới, đây chính là không biết xấu hổ, thế mà ông ta lại nói hùng hồn như vậy.

Ngay cả Tỉnh Thượng Xuân cũng thấy chướng mắt.

Điều càng khiến ông ta không thể tin được là đám người Trần Nguyên lại còn hùa theo, ra sức nịnh nọt Trần Tử Long.

“Không dám đồng ý với lời thách đấu của quản lý phòng tập Trần, vậy cứ nhận thua đi”.

“Đúng thế, rõ ràng là một tên nhát gan mà lại tỏ vẻ ta đây làm gì, đúng là nực cười”.

“Anh tưởng nhắc đến Trần Lâm thì quản lý Trần của bọn tôi sợ sao? Trước đây trong trận đấu boxing, Trần Lâm cũng bị quản lý phòng tập đánh không ngóc đầu lên nổi đấy thôi, anh đúng là tên ngu không biết gì”.

“...”

Đối mặt với vô số lời chê cười, Lăng Khôi cũng không tức giận mà chỉ đứng đó lẳng lặng đợi mọi người nói mệt rồi mới lên tiếng: “Muốn đánh với tôi thì phải đưa ra điều kiện thắng thua của ông”.

“Lại còn dám bàn điều kiện thắng thua với tôi à?”, Trần Tử Long xem thường.

Lăng Khôi nói: “Tôi có thể đáp ứng được điều kiện của ông nhưng tôi sợ ông không đáp ứng được điều kiện của tôi”.

“Tôi muốn mạng của cậu, cậu cho được sao?”, Trần Tử Long lạnh lùng nói.

“Được”, Lăng Khôi nói: “Tôi muốn cả Boxing Trần Thị, ông chơi được chứ?”

“Mạnh miệng đấy”, Trần Tử Long tuyệt đối tự tin vào bản lĩnh của mình, rõ ràng không được phép thua nhưng lại nghĩ mình sẽ không thua: “Hôm nay tôi đánh cược với cậu, nếu tôi thua thì sự sống còn của Boxing Trần Thị sẽ do cậu định đoạt; còn nếu tôi thắng, tôi muốn đầu của cậu”.

Dứt lời, Trần Tử Long giẫm mạnh bất chấp cơn mưa, bước tới trước.

Lăng Khôi cũng nhấc bước chậm rãi đi ra khỏi ô.

Khoảnh khắc này, mưa nhỏ lại, gió ngừng thổi.

Tay áo trên người Trần Tử Long bay phấp phới, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói ông ta trở nên nham hiểm: “Ranh con, đây là thời khắc cuối cùng cậu nhìn thấy thế giới này đấy. Cậu không nên đắc tội với Boxing Trần Thị, càng không nên từ chối con đường sống tôi cho cậu. Tay đấm huy chương bạch kim hai sao đáng sợ lắm, không phải như cậu tưởng tượng đâu”.

Nghe vậy, Lăng Khôi vẫn chắp hai tay sau lưng, từng bước tiến về trước.

“Sáu tuổi tôi đã lăn lộn trong giới quyền anh rồi, học boxing được ba mươi năm, trải qua ba trăm trận boxing sống còn. Một đấm của tôi có thể giết một con hổ, có thể phá vỡ tấm thép chỉ bằng một cú đá, đã gần đạt đến cực hạn của cơ thể rồi. Ở trước mặt tôi, cậu chẳng khác gì một bức tượng bằng đất, bằng thủy tinh cả”.

Giọng Trần Tử Long như chiếc chuông lớn, cực kỳ ngang ngược.

Lăng Khôi vẫn không nói một lời nào, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước về phía trước.

“Cậu động đến Boxing Trần Thị, hôm nay lấy đầu của cậu răn đe người trong giới quyền anh ở Trung Hải để mấy người đó biết không thể xâm phạm đến uy nghiêm của Boxing Trần Thị”, Trần Tử Long thấy anh không nói gì thì lại càng không vui, ông ta bước lên vài bước tấn công thẳng về phía Lăng Khôi.

Tay chân nhanh như gió, tấn công ngang dọc.

Dù người đứng cách đó mười mấy mét cũng cảm nhận được sức mạnh nghẹt thở.

Trần Nguyên phấn khích nói: “Kỹ thuật đánh tốt quá, sư huynh Trần không hổ là tay đấm huy chương bạch kim hai sao. Các cú đấm đều có thể mang theo gió, gặp phải cao thủ như vậy, dù có mười người lực lưỡng cùng xông lên cũng sẽ bị đánh văng ngay tức khắc”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.