Lăng Khôi đứng ngoài cửa một lúc, anh rất muốn vào trong kéo Dương Nguyệt ra ngoài.
“Anh còn ngẩn ra làm gì vậy, mau vào đi”, Lục Tử Ca kéo Lăng Khôi cùng vào trong phòng VIP số hai.
Phòng VIP rất rộng, chắc phải hai trăm mét vuông. Bên trong có rất nhiều bức tranh và bình hoa sứ cổ quý giá. Vừa nhìn là thấy đây là nơi sưu tầm rất có giá trị, có phòng nghỉ, sofa, phòng khách.
Cực kì xa xỉ.
Hàn Mộ Hoa vẫn chưa tới, chị Béo gọi món trước, sau đó gọi một ấm trà.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám Thanh Hoa vào phòng VIP đích thân pha trà cho ba người họ.
Chị Béo kiểm tra lại hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, sau đó thảo luận với Lục Tử Ca, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Qua cuộc nói chuyện của bọn họ, Lăng Khôi cũng đã hiểu một phần.
Dưới trướng Hàn Mộ Hoa có một công ty điện ảnh La Đức, thực ra là một công ty vỏ bọc, chuyên dùng để rửa tiền cho Hàn Mộ Hoa và Hàn Thiên Hào. Thi thoảng cũng sẽ đầu tư một vài bộ phim điện ảnh, tạo ra tác phẩm.
Mặc dù công ty chỉ là cái vỏ, nhưng lại sở hữu toàn bộ tố chất và giấy phép của mảng truyền hình và điện ảnh.
Đối với Lục Tử Ca muốn làm việc thiết thực mà nói, tố chất và giấy phép là một cửa ải không thể bỏ qua.
Giá thị trường thương mại của ông ty này khoảng mười lăm triệu tệ.
Nhưng Hàn Mộ Hoa ra giá ba mươi triệu.
Ý của chị Béo là muốn giảm giá xuống còn hai mươi triệu, nếu không xuống được thì cứ theo giá ba mươi triệu mà mua. Dù sao thì mấy bộ phim mà Lục Tử Ca hợp tác sắp khai máy, cần gấp một công ty đủ trình độ để phát hành sản phẩm.
Tính đi tính lại thì ba mươi triệu cũng nằm trong dự tính.
Hai người cực kì mong đợi việc đàm phán sắp tới, đều đã bắt đầu mơ ước về những tác phẩm điện ảnh.
Nửa tiếng trôi qua, Hàn Mộ Hoa mới chậm rãi bước vào phòng VIP. Bên cạnh bà ta còn có người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen, vừa nhìn là biết con nhà luyện võ.
Lúc Lăng Khôi nhìn người này thì hơi kinh ngạc, người này lại không hề thua kém Trần Tử Long, xem ra cũng không phải loại kém cỏi.
“Sếp Hàn, cuối cùng bà cũng tới rồi, mời ngồi”, Lục Tử Ca rất lễ phép mở lời.
Hàn Mộ Hoa gật đầu, cũng không nói gì, bước đến chỗ ngồi đầu tiên. Còn gã đàn ông vạm vỡ lấy ra một tấm đệm màu trắng, thận trọng đặt lên trên chỗ ngồi, lúc này Hàn Mộ Hoa mới ngồi xuống.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là trợ lý kiêm người quản lý của tôi, chị Béo. Còn đây là vệ sĩ của tôi Lăng Khôi”, Lục Tử Ca nhiệt tình giới thiệu.
Hàn Mộ Hoa liếc nhìn Lăng Khôi, ánh mắt cười như không cười, mang theo ý nghiền ngẫm.
Bà ta kiệm lời như vàng, không nói gì.
Lăng Khôi cũng thấy ánh mắt của bà ta, vô thức liếc nhìn người phụ nữ này thêm vài lần.
Bà ta ở độ tuổi bốn mươi, nhưng chăm sóc vô cùng tốt, nên trông không khác mấy những người phụ nữ chín chắn tuổi ba mươi. Trên người mặc sườn xám màu tím trông rất thướt tha, giữa hai lông mày toát lên vẻ quyến rũ chỉ có phụ nữ chín chắn mới có. Chính là loại mà người đàn ông chỉ cần liếc mắt là sẽ bị bà ta thu phục.
“Lý Bân, vệ sĩ của tôi”, Hàn Mộ Hoa mở miệng nói: “Thời gian của tôi eo hẹp, không thể dùng bữa được. Nói thẳng vào vấn đề đi”.
Chị Béo gật đầu, nói: “Là thế này, lần này chị Ca trở về quê nhà, muốn thúc đẩy sự phát triển của lĩnh vực thị trường điện ảnh của thành phố Trung Hải, do đó cần một công ty sở hữu đủ tố chất làm phim để triển khai nhiều dự án. Chúng tôi có để mắt tới công ty điện ảnh La Đức, tuy rằng công ty này chỉ là cái vỏ bọc nhưng có đầy đủ giấy phép, chị Ca có ý muốn mua lại nó”.
Không để chị Béo nói xong, Hàn Mộ Hoa đã cắt ngang: “Không cần nói những từ ngữ hoa mĩ như vậy, những lời này tôi đã nghe quá nhiều, rất phiền. Bốn mươi triệu tệ, không được thiếu đồng nào”.
Xuýt!
Câu nói này khiến chị Béo và Lục Tử Ca đều hít sâu một hơi.
Bọn họ còn muốn mặc cả xuống hai mươi triệu kìa. Kết quả Hàn Mộ Hoa lại đòi giá cấp đôi.
Hoàn toàn vượt khỏi khả năng tiếp nhận của bọn họ.
Chị Béo vẫn muốn trả giả, nói tiếp: “Sếp Hàn, bà cũng biết. Công ty La Đức chỉ là vỏ bọc, không hề có bất kì nghiệp vụ và vốn liếng, thậm chí phòng làm việc độc lập còn không có. Chúng tôi nhìn trúng công ty này, hoàn toàn là vì giấy phép của nó. Theo như giá cả thị trường, thì trị giá mười lăm triệu tệ đã là không tệ rồi”.
“Sao? Không mua nổi đúng không? Không mua nổi thì đừng mua nữa. Công ty này là của Hàn Mộ Hoa tôi, tôi cứ muốn cái giá đó đấy”, Hàn Mộ Hoa lạnh lùng nói: “Cho các cô mười giây suy nghĩ, mua hay không mua?”
Dứt lời, Hàn Mộ Hoa lật cổ tay mình lên, xuất hiện một chiếc đồng hồ Patek Philippe, bắt đầu tính giờ.
Cực kỳ cố chấp, một chút linh động cũng không cho.
Điều này khiến chị Béo và Lục Tử Ca rất lúng túng.
Tuyến tâm lý phòng bị đã bị Hàn Mộ Hoa bóp chết rồi.
“Mười giây đã hết. Xem ra các cô không mua nổi rồi. Nếu đã đàm phán không thành thì bắt đầu tính toán cái khác đi. Thời gian của Hàn Mộ Hoa tôi, mỗi giây đều trị giá cả trăm nghìn tệ. Từ lúc vào cửa tới giờ, tổng cộng mất năm phút, cũng có nghĩa tôi tới đây đã tiêu tốn mất ba mươi triệu tệ. Tôi không cần nhiều, các cô đưa tôi mười triệu tệ tiền phí hao tổn là được rồi”, Hàn Mộ Hoa nhanh nhẹn đứng dậy: “Lý Bân, tôi đi trước, cậu ở lại thu tiền, mười triệu tệ, không được thiếu một đồng nào”.
Lý Bân cung kính đáp: “Vâng”.
Hàn Mộ Hoa quay người rời khỏi phòng.
Quá bá đạo!
Chị Béo và Lục Tử Ca đều sững sờ.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Mời bà ăn cơm, bà ra giá cắt cổ thì đã đành, đằng này còn muốn chúng tôi trả bà mười triệu tệ tiền phí xuất hiện? Đây chẳng phải bị bắt chẹt thì là gì?
Chị Béo đột nhiên không vui nói: “Sếp Hàn, bà làm như vậy là ức hiếp người quá đáng. Đây là đang tống tiền ai chứ? Mọi người đều làm kinh doanh, tôn trọng người khác là một nguyên tắc”.
“Không mua nổi công ty? Lại không muốn đưa tiền?”, Hàn Mộ Hoa lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các cô không hiểu một điều rằng, nếu không vì việc mua bán này thì các cô căn bản không có tư cách mời tôi ăn cơm. Mười triệu tệ này coi như phí ra mặt của tôi, không quá đáng chứ?”
“Không đưa cũng được thôi. Lý Bân giải quyết đi”, Hàn Mộ Hoa lạnh lùng nói, lại định cất bước đi.
Lúc này Lý Bân tỏa ra sát khí mạnh mẽ: “Không đưa tiền, mỗi người chặt đứt một chân, vứt ra ngoài đường. Đây là quy tắc từ trước tới giờ của sếp Hàn”.
Câu nói của hắn thâm trầm, khiến chị Béo và Lục Tử Ca dựng tóc gáy.
“Đã nói là muốn chặt đứt chân tôi thì sao bà không ở lại mà xem?”, Lăng Khôi chậm rãi nói một câu. Sau đó bắt đầu động đũa, ăn như hổ đói, giống như một con ma đói, trước giờ chưa từng ăn qua món ăn ngon như vậy.
Chị Béo và Lục Tử Ca thấy Lăng Khôi như thế thì cực kì ghét bỏ.