Chiến Thần Phục Thù

Chương 118: Đừng vội đi như thế



Một người tay không bẻ gãy được con dao thép, điều này cần một lực rất lớn trong thời gian ngắn, người bình thường dùng cái búa cũng có thể làm gãy được con dao trong phút chốc.

Người bình thường sẽ cảm thấy cực kì lợi hại, nhưng dù sao vẫn có thể giải thích được.

Nhưng Lý Bân cảm thấy không có gì hơn người cả, hơn nữa hắn cũng làm được.

Một người dùng tay không vo tròn mảnh dao vỡ thành một cục sắt, chuyện này người bình thường có thể hiểu là thợ rèn phải nung đỏ con dao lên, sau đó dùng búa lớn đập trên cả trăm lần mới có thể từ con dao tạo thành một cục sắt.

Nhưng Lăng Khôi lại có thể dùng tay không làm được, người bình thường có thể tưởng tượng ra, cũng có thể giải thích được sức mạnh ấy. Chỉ cảm thấy cực kì lợi hại.

Lý Bân trà trộn trong giới quyền anh ngầm, vẫn có thể hiểu được điều này. Tay đấm huy chương bạch kim năm sao cũng có sức mạnh đáng sợ như thế.

Mà Lăng Khôi dùng tay không lại khiến cục sắt biến thành vụn nhỏ, rơi xuống từng chút từng chút một.

Người bình thường nhìn vào, muốn làm được điều này thì phải cần máy nghiền và phải dùng kim loại cứng hơn thép mới nghiền nát được con dao này.

Người bình thường không thể tưởng tượng nổi Lăng Khôi đã làm thế nào.

Thật thần kì.

Lúc Lý Bân nói câu “chỉ có tay đấm huy chương bạch kim bảy sao mới có thể làm được”, toàn thân Hàn Mộ Hoa run lên bần bật.

Tay đấm huy chương bạch kim bảy sao.

Quản lý của Boxing Trần Thị là Trần Vũ Anh mới có trình độ này.

Đây là cường giả mạnh nhất của Boxing Trần Thị được nhà họ Hàn đầu tư.

Cho dù Hàn Thiên Hào có là ông chủ, chỉ cần thấy Trần Vũ Anh cũng đều phải kính nể ba phần. Không thể trực tiếp ra lệnh cho Trần Vũ Anh.

Chàng trai trẻ trước mắt, lại là một cao thủ cùng đẳng cấp với Trần Vũ Anh sao?

Ánh mắt Hàn Mộ Hoa nhìn Lăng Khôi đã không giống trước.

Lý Bân dập đầu tại chỗ, không dám ngẩng lên.

Lăng Khôi mở nắm tay ra, vụn sắt rơi lên đầu Lý Bân, sau đó anh lấy giấy ăn trên bàn lau tay.

Động tác của anh rất từ tốn.

Càng chậm rãi, càng khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, mọi người đều không dám hít thở mạnh.

Sau khi Lăng Khôi lau sạch tay, mới từ từ ngẩng đầu, hoài nghi nhìn Hàn Mộ Hoa: “Bà muốn tôi quỳ xuống kêu tiếng chó? Còn muốn tôi liếm sạch giày cho bà nữa à?”

Hàn Mộ Hoa gần như không còn sức lực.

Vừa mới bắt đầu, bà ta đã vô cùng cường thế, chèn ép tất cả. Làm sụp đổ tâm trạng chị Béo và Lục Tử Ca trong phút chốc. Nhưng giờ đây, khí thế của bà ta đã bị dao động, đã không còn cách nào phản kháng lại sức mạnh của Lăng Khôi.

Hàn Mộ Hoa bình tĩnh lại: “Không sai, quả thực là tao đã nói những lời như vậy. Chẳng lẽ mày còn có dũng khí đối đầu với tao hay sao?”

Lăng Khôi bật cười nói: “Đối phó với bà, có vẻ như không cần tới dũng khí gì đó”.

Hàn Mộ Hoa nói: “Tao là một trong những người nắm quyền trong gia tộc Hàn Thị, phụ trách tất cả những gì liên quan tới gia tộc Hàn Thị cùng với anh trai tao là Hàn Thiên Hào. Nhà họ Hàn chúng tao là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải. Cho dù bản lĩnh mày giỏi, có thể sánh ngang với tay đấm huy chương bạch kim bảy sao thì đã sao? Nói cho cùng thì cũng chỉ là kẻ vô học. Nhà họ Hàn chúng tao là gia tộc lớn, mày đắc tội được hả?”

Có nhà họ Hàn làm lá chắn, Hàn Mộ Hoa không có gì lo lắng.

Ít nhất bà ta cảm thấy Lăng Khôi không dám làm gì mình.

Một tay đấm huy chương bạch kim bảy sao đúng là rất lợi hại, nhưng phải nhớ rằng nhà họ Hàn là gia tộc lớn thế nào, lấy trứng chọi đá là tự chuốc lấy cái chết.

Lăng Khôi gật đầu nói: “Không sai, một tay đấm huy chương bạch kim bảy sao quả thực là không dám đắc tội gia tộc Hàn Thị. Nhưng sao bà biết tôi chỉ là một tay đấm hạng bạch kim bảy sao?”

“Bà hiểu rõ tôi à?”, Lăng Khôi hỏi ngược lại khiến Hàn Mộ Hoa cảm thấy lạnh sống lưng.

Bà ta cố gắng điềm tĩnh nói: “Mày có bối cảnh gì, nói ra xem nào”.

Nếu ngay từ đầu Lăng Khôi nói ra bối cảnh của anh, thì Hàn Mộ Hoa sẽ không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Nhưng vừa nãy anh đã thể hiện thực lực, rồi lại nói ra bối cảnh, chỉ sợ Hàn Mộ Hoa không dám coi thường.

Lăng Khôi nói: “Bà không có tư cách được biết bối cảnh của tôi. Bởi vì tôi sợ sau khi nói ra, sẽ dọa chết bà”.

Hàn Mộ Hoa cười phá lên: “Vậy chính là không có bối cảnh gì, chỉ là một kẻ vô học mà thôi”.

“Vài ngày trước, Boxing Trần Thị đã biến mất khỏi thế giới này, Trần Tử Long thì đang bị thương nặng phải nhập viện, trở thành kẻ tàn phế suốt đời. Còn Boxing Trần Thị đã bị người ta san bằng. Chuyện lớn như vậy, mà bà lại không nhớ nhỉ”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng nói: “Bởi vì những chuyện này, là tôi làm”.

Soạt!

Lý Bân quỳ dưới đất run lẩy bẩy.

Hàn Mộ Hoa nghe xong liền chấn động toàn thân, vô thức lùi về sau một bước: “Mày chính là cậu Lăng?”

Đương nhiên Hàn Mộ Hoa biết Boxing Trần Thị đã bị tiêu diệt.

Nhưng bà ta chỉ biết do cậu Lăng làm ra.

Mà không hề biết rằng cậu Lăng chính là Lăng Khôi.

Bây giờ nghe chính miệng Lăng Khôi nói ra, bà ta chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, lồng ngực như bị tảng đá đè nặng.

“Hiện giờ, tôi chỉ muốn cho bà biết con người khác của kẻ thất học là tôi. Cho bà nhìn xem tôi có đủ tư cách để đắc tội với gia tộc Hàn Thị hay không”, Lăng Khôi cầm điện thoại lên, gọi tới một số.

Anh chỉ nói một câu: “Ông tới đây, có việc quan trọng”.

Sau đó, Lăng Khôi cúp máy, ngồi xuống tiếp tục ăn thịt.

“Vây cá này có hương vị không tệ, Tử Ca, cô cũng thử xem”, Lăng Khôi còn gắp cho Tử Ca một miếng vây cá, cứ điềm nhiên ngồi ăn thịt như thể không có việc gì.

Lúc này Lục Tử Ca mới định thần lại, nhìn thấy trong bát chất núi vây cá, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

Chuyện xảy ra trước mắt, khiến tim cô ta đập thình thịch không ngừng. Tiếp theo phải thu dọn tàn cuộc như thế nào cũng không biết, làm gì có tâm trạng ăn cơm nữa chứ?

Chị Béo cũng nuốt không trôi, chỉ nhìn Lăng Khôi ăn ngấu nghiến.

Lý Bân vẫn còn quỳ dưới đất, đầu cúi xuống, không dám hít thở mạnh, nhưng khi nghe thấy tiếng Lăng Khôi nhai cơm, cảm thấy có lẽ anh đang ăn rất ngon miệng.

Hàn Mộ Hoa đứng bất động tại chỗ, muốn đi cũng không được, mà không đi cũng không xong.

Lăng Khôi ngẩng đầu liếc nhìn bà ta, cười tươi như hoa nói: “Đừng vội đi như thế, Tử Ca có thành ý mời bà ăn cơm, gọi nhiều món ngon như vậy, không ăn thì quá lãng phí. Nào, tới đây ngồi xuống cùng ăn đi, đợi người tôi gọi tới bàn chút chuyện giữa chúng ta thì có thể kết thúc được rồi”.

Lăng Khôi còn rất hòa nhã gắp một miếng vây cá vào bát của Hàn Mộ Hoa.

Hàn Mộ Hoa nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cực kì sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.