Chiến Thần Phục Thù

Chương 121: Mẹ, mau cứu con



Hàn Mộ Hoa tiếp tục lạnh lùng nói: “Con trai tôi ở bên ngoài yêu đương với bao nhiêu cô bạn gái cũng được, chẳng qua là tuổi trẻ thích chơi bời mà thôi. Nhưng muốn gả vào nhà họ Hàn, đừng nói là mấy cô gái nhà nghèo như cô, dù có là diễn viên hàng đầu như Lục Tử Ca cũng không xứng được bước chân vào nhà họ Hàn tôi đâu. Ít nhất cũng phải là con gái nhà giàu như Hồ Tịnh và Lý Lưu Tô mới xứng với Hàn Bách con tôi”.

Dương Nguyệt rất đau lòng, oán hận nhìn chằm chằm Hàn Bách: “Hàn Bách, có phải anh nghĩ vậy không?”

Ánh mắt Hàn Bách trở nên lạnh lẽo đáng sợ: “Cô có tư cách gì mà làm bạn gái tôi? Nói câu không phải chứ trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Mẹ tôi nói đúng, cô hoàn toàn không có tư cách bước chân vào nhà họ Hàn. Cô có thể trở thành món đồ chơi của tôi đã là phúc đức tám đời của cô rồi”.

Dương Nguyệt bật khóc, tát thẳng vào mặt Hàn Bách một bạt tai: “Hàn Bách, anh là một tên cặn bã”.

“Bốp”.

Hàn Bách tát lại Dương Nguyệt: “Cô đúng là không hiểu chuyện, Hàn Bách tôi ra ngoài có hàng dài mấy cô xinh đẹp muốn trèo lên giường của tôi rồi. Vốn dĩ tôi thấy cô là người biết thức thời, muốn chơi đùa, thả thính cô một chút, nhưng không ngờ cô lại không biết điều. Cái loại người ngu ngốc không biết gì như cô còn chẳng có tư cách cho tôi chơi đùa nữa là”.

Dương Nguyệt bị đánh lùi về sau mấy bước, ôm mặt khàn giọng nói: “Hàn Bách, tôi không ngờ anh là người như vậy, tôi nhìn lầm người rồi”.

“Lẽ nào cô nghĩ tôi rung động thật với cô sao? Lẽ nào cô thật sự nghĩ giữa chúng ta là tình yêu à? Ha ha ha, tình yêu? Đây là thứ quý giá biết bao, Dương Nguyệt cô cũng xứng với tình yêu của tôi sao?”, Hàn Bách dữ tợn gầm lên.

Dương Nguyệt ôm mặt khóc, không nói được lời nào nữa.

“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, từ nay về sau, công ty điện ảnh La Đức của tôi không bao giờ nhận cô vào, tôi cũng sẽ liên hệ với bạn trong ngành điện ảnh khác cùng ngăn chặn sự phát triển của cô. Dương Nguyệt, đời này của cô tan tành rồi, đây chính là kết cục cho việc không biết điều của cô”, Hàn Bách kiêu ngạo tùy ý quyết định số mệnh của người khác.

Dương Nguyệt khóc càng thương tâm hơn.

“Hừ, loại đàn bà đê hèn”, Hàn Bách phỉ nhổ vào người Dương Nguyệt, sau đó quay đầu nói với Lăng Khôi: “Này thằng kia, không ngờ tên nghèo hèn như mày còn có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, còn dám đắc tội với mẹ tao? Xem tao đánh nát cái mặt chó của mày đây”.

Hàn Bách lập tức bước đến trước mặt Lăng Khôi, giơ tay phải lên định tát anh một cái.

“Bốp!”

Một cái tát rất kêu vang lên khắp cả phòng.

Nhưng người bị đánh không phải là Lăng Khôi mà là Hàn Bách.

Hàn Bách ngây cả người ôm gò má bỏng rát bên trái, đau muốn khóc, sau khi hoàn hồn lại hắn gào lên: “Hay cho thằng ranh mày, thế mà lại cả gan đánh tao? Mày có tin chỉ trong vài phút nữa gia tộc Hàn Thị sẽ trừ khử mày không? Mau đưa cái bản mặt của mày ra đây để tao tát trả”.

Hàn Bách vừa dứt lời thì lại bị tát một cái nữa.

Lần này mặt bên phải bị đánh sưng vù.

Hàn Bách hoàn toàn sững sờ, tiếp tục nổi đóa: “Mày tiêu rồi, dám đánh vào mặt tao. Gia tộc Hàn Thị nhất định sẽ băm mày ra thành trăm mảnh. Mày nhớ đấy cho tao, gia tộc Hàn Thị chính là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, ngay cả hội trưởng Mã Đằng cũng phải nể mặt tao, vậy mà mày lại thế!”

Hàn Bách chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lúc hoàn hồn lại lần nữa thì nhận ra mình đã nằm dưới đất, đầu bị Lăng Khôi giẫm lên.

“Cậu mắng tôi thêm một câu thằng nhãi nữa xem?”, giọng Lăng Khôi lạnh như băng.

Nhiệt độ trong phòng như giảm xuống gần mấy độ nữa, đám bạn học của Hàn Bách vừa uống say lúc này cũng đã tỉnh rượu kha khá.

“Cái thằng nghèo hèn này điên rồi sao? Vậy mà lại cả gan dám đánh Hàn Bách? Anh ta không sợ bị tập đoàn Hàn Thị báo thù sao?”

“Chắc cả đời tên này bị hủy rồi”.

“Lúc nãy Dương Nguyệt đắc tội với Hàn Bách mà tương lai cả một đời bị hủy hoại. Bây giờ cái tên ngu này cũng muốn tự hủy hoại tương lai của mình, đợi xem kịch hay thôi”.

“Bà Hàn Mộ Hoa sắp tức giận, nổi bão rồi”.



Các bạn học đồng loạt nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt thương xót, như thể đang nhìn một người chết.

Dường như họ đã thấy được cảnh tượng Hàn Mộ Hoa phát điên.

Nhưng…

Hàn Mộ Hoa vẫn không nói gì.

Điều này khiến các bạn học vô cùng khó hiểu.

“Mẹ, mẹ còn đứng đó làm gì ạ? Mau gọi điện bảo người đến đánh chết hắn đi”, Hàn Bách gắng sức nói. Hắn không dám mắng Lăng Khôi là thằng nhãi ranh nữa, mà gửi gắm hy vọng nhỏ nhoi vào việc Hàn Mộ Hoa sẽ cứu hắn: “Thằng kia, mày dám đánh tao, đợi mẹ tao xử lý mày đi”.

Hàn Mộ Hoa vẫn không nói gì.

“Xin lỗi Dương Nguyệt đi”.

Lăng Khôi lạnh lùng nói.

“Mày nằm mơ đi. Giờ mày đánh tao, mẹ tao sẽ khiến mày trả lại gấp mười lần”, Hàn Bách kiên quyết nói.

Lăng Khôi lấy ra một bộ dao kiểu phương Tây mới tinh từ trên bàn đâm vào lòng bàn tay Hàn Bách, ghim cả bàn tay lên nền đá cẩm thạch: “Xin lỗi”.

“A! Mẹ, mau cứu con”, Hàn Bách điên cuồng gào thét.

Cuối cùng Hàn Mộ Hoa cũng lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thiên Hào: “Anh cả, cháu trai của anh bị cậu Lăng đánh, tính mạng đang gặp nguy hiểm, anh đến đây mau đi”.

Hàn Mộ Hoa cúp điện thoại, không nói gì nhiều mà chỉ lặng thinh nhìn Lăng Khôi.

Bà ta nghĩ những lời mình nói trong điện thoại lúc nãy đã đủ làm Lăng Khôi thấy sợ hãi, chắc chắn Lăng Khôi sẽ thu tay lại nói xin lỗi.

Nhưng…

Lăng Khôi không hề thu tay lại mà cầm một con dao khác trên bàn ghim bàn tay khác của Hàn Bách lên nền đất: “Xin lỗi”.

“A a a! Thằng kia, mày chết chắc rồi, bác tao sắp đến rồi”, Hàn Bách vẫn rất kiên quyết.

Không thể không nói tên này vẫn rất có khí phách, không chịu thua.

Còn Hàn Mộ Hoa cũng không hổ là nhân vật đóng vai ác, thấy con trai bị Lăng Khôi đánh ra nông nỗi này nhưng không hề động đậy giải vây, dường như trong ánh mắt lạnh lùng đó không hề có tình thân.

Sự kiềm chế cảm xúc của bà ta đã đạt đến trình độ mới hoàn toàn.

“Haizz, rõ ràng có rất nhiều chuyện có thể thu tay lại trong tình huống không quá nghiêm trọng, nhưng cậu lại muốn làm lớn chuyện”, Lăng Khôi thở dài: “Nếu vừa nãy cậu nói xin lỗi thì tôi thật sự không muốn ra tay với một thằng nhóc con đâu. Cậu đã kiên quyết vậy rồi, nếu cậu đã đoan chắc bác của cậu có thể ra mặt giúp cậu thì tôi cũng không nhân từ nữa”.

Lăng Khôi rút chân đang giẫm lên đầu hắn lại, chậm rãi đi đến cạnh bàn ăn, sau đó cầm con dao cắt hoa quả lên.

Sau đó…

Con dao phóng ra.

Con dao gọt hoa quả cắt đứt toàn bộ bàn tay phải của Hàn Bách.

Cứ như thể đang cắt thịt heo.

Tay người đứt lìa.

“A!”

Dù sao Hàn Bách chỉ là một sinh viên, nào đã từng thấy cảnh tượng máu me như vậy đâu?

Lúc này hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, đầu óc trống rỗng.

Người này điên rồi sao?

Mình là người thừa kế của tập đoàn Hàn Thị đấy.

Hắn không cần mạng nữa à?

Lăng Khôi cầm bàn tay đó lên rồi đặt vào đĩa trái cây trên bàn, năm ngón tay còn đang nhúc nhích.

“Lúc nãy là bàn tay này đã tát vào mặt Dương Nguyệt, nếu cậu thích đánh người như vậy thì tôi sẽ lấy bàn tay này đi”, Lăng Khôi thu lại dao gọt hoa quả, chắp hai tay sau lưng: “Nhớ câu này cho tôi, mặt của Dương Nguyệt không phải cậu muốn đánh là đánh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.