Chiến Thần Phục Thù

Chương 123: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu



Lời nói này khiến Hàn Mộ Hoa hít vào một hơi khí lạnh.

Thằng nhóc này còn chặt đứt bàn tay của Hàn Phá?

Hơn nữa vẫn còn sống sót đến bây giờ?

Bà ta vô thức hít sâu một hơi, không tự chủ lại nhìn người thanh niên trước mặt, bà ta hiểu rất rõ, Hàn Thiên Hào cực kì yêu quý Hàn Phá, nếu như có kẻ dám chặt tay Hàn Phá thì Hàn Thiên Hào nhất định sẽ phát điên mà tiêu diệt kẻ đó.

Nhưng Lăng Khôi lại không sao cả?

Hàn Mộ Hoa như mắc xương cá trong cổ họng, không thốt ra được lời nào.

Lăng Khôi điềm nhiên nói: “Là tôi”.

Hàn Thiên Hào nghiến răng nói: “Tốt lắm, từ đầu cậu đã coi thường nhà họ Hàn chúng tôi. Cậu cũng chỉ dựa vào mối quan hệ với Mã Đằng mà cáo giả oai hùm. Tôi cho rằng quan hệ giữa cậu và Mã Đằng không tệ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Những chuyện vặt vãnh thường ngày, Mã Đằng nể mặt cậu, ra mặt vì cậu, có thể hiểu được. Nhưng nếu cậu thật sự dám ra tay với nhà họ Hàn, cậu cảm thấy Mã Đằng sẽ giúp đỡ cậu sao?”

Nghe thấy Hàn Thiên Hào nói vậy, Hàn Mộ Hoa liền thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra mày có chút quan hệ với Mã Đằng, mới dám kiêu căng như vậy. Anh trai tao nói đúng, nếu nhà họ Hàn thật sự muốn đối phó với mày thì Mã Đằng sẽ không đứng về phía mày. Người kinh doanh coi trọng lợi ích, vị trí nhà họ Hàn chúng tao trong lòng Mã Đằng nặng hơn thằng khốn mày rất nhiều”.

Hàn Thiên Hào nói với gã đàn ông lực lưỡng bên cạnh: “Trương Hùng, cậu có thể ra tay được rồi. Đánh cậu ta tàn phế, nếu cậu ta dám chống lại thì đánh chết luôn. Mọi hậu quả Hàn Thiên Hào tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

Trương Hùng vỗ ngực thật mạnh: “Anh Hào yên tâm, em sẽ giúp anh xả giận”.

Dứt lời, Trương Hùng liền bước tới chỗ Lăng Khôi, mỗi một bước đều tạo nên âm thanh làm chấn động mặt đất, khiến mọi người hoảng sợ.

Vẻ mặt hắn nham hiểm, u ám cười nói: “Nhóc con, thời đại này đã sớm không phải thời đại dựa dẫm quan hệ nữa rồi. Trương Hùng tao là vệ sĩ của anh Hào. Đã từng là tay đấm huy chương bạch kim năm sao. Một nắm đấm có thể đánh chết hổ dữ, một cú đá có thể đánh gãy chân sư tử dũng mãnh”.

Ánh mắt hắn liếc nhìn Lý Bân dưới đất cách đó không xa, lộ rõ ý khinh thường.

Sau đó hắn liếc xéo Lăng Khôi trước mặt, rồi nâng tay phải, một cú đấm đột nhiên lao tới: “Nhóc con, mày chết đi”.

Cánh tay hắn dùng sức, cơ bắp cuồn cuộn, cực kì dọa người.

Dũng mãnh oai hùng.

Mọi người đều bị cú đấm uy lực này dọa sợ đến mức trợn mắt há mồm.

Bọn họ cảm thấy Lăng Khôi gầy gò sẽ như con kiến yếu đuối bị đè bẹp dưới cú đấm đầy sức mạnh này, sẽ bị giết chết ngay tức khắc.

“Sức mạnh của tay đấm huy chương bạch kim năm sao mạnh quá. Hoàn toàn đè ép tất cả, mạnh hơn nhiều so với khí thế làm vụn con dao của Lăng Khôi, căn bản không thuộc cùng một đẳng cấp”.

“Lăng Khôi chết là cái chắc. Đối phương quá mạnh”.

...

Mọi người đều kinh hoàng khiếp sợ, họ cho rằng Lăng Khôi sẽ chết chắc.

Hàn Mộ Hoa và Hàn Thiên Hào cũng nở nụ cười vui sướng, lạnh lùng nhìn Lăng Khôi bị hành hạ.

Mặc dù Hàn Mộ Hoa biết bản lĩnh Lăng Khôi không tệ, nhưng Trương Hùng dù sao cũng là cao thủ lăn lộn trên sàn đấu, đã quen với việc chiến đấu và giết người. Nếu thật sự ra tay, nhất định sẽ lợi hại hơn thằng nhóc Lăng Khôi này.

Nhưng!

Khi Trương Hùng chỉ còn một mét là chạm tới người Lăng Khôi, thì sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, liền gào thét một tiếng.

Sao lại có cảm giác này chứ?

Phải biết rằng, bản thân hắn từ lâu đã là cao thủ đỉnh cấp trên sàn đấu, hạng cao thủ nào chưa gặp chứ?

Ngay cả tay đấm huy chương bạch kim bảy sao cũng từng gặp rồi.

Nhưng cho dù tay đấm huy chương bạch kim bảy sao có đem tới áp lực mạnh mẽ và cảm giác cận kề cái chết thì cũng không đáng sợ như chàng trai trước mắt này.

Trương Hùng vô thức muốn bỏ chạy.

Ngay cả đánh cũng chưa đánh, đã lùi bước.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Chuyện gì thế?

Vừa nãy Trương Hùng còn thô bạo như vậy, vừa xông lên hét vào Lăng Khôi mà bây giờ lại lùi bước muốn bỏ chạy rồi sao?

Thần kinh à?

Cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người bừng tỉnh.

“Muốn chạy, đã muộn rồi!”, Lăng Khôi nhấc tay phải vung qua đầu, sau đó đánh thẳng tới: “Một con chó hoang mà cũng dám ra oai với tôi sao?”

Bịch!

Mọi người chấn động.

Cả người Trương Hùng bị ngã xuống nền đá.

Trên mặt đất còn để lại một dấu vết hình người.

Máu tươi be bét, cảnh tượng kinh hoàng.

Không ít người chứng kiến cảnh này đều bị dọa sợ mất mật.

Đây là tay đấm huy chương bạch kim năm sao đó. Là cao thủ đẳng cấp mạnh hơn Trần Tử Long ba sao, vậy mà lại bị Lăng Khôi đấm một cú ra nông nỗi này sao?

Thanh niên này là người à?

Mặt Hàn Mộ Hoa lộ rõ vẻ không thể tin được.

Khuôn mặt Hàn Thiên Hào biến sắc, nghiến răng một lúc lâu mới nói nên lời: “Cậu Lăng, chuyện hôm nay, đến đây là kết thúc, cậu thấy thế nào?”

Hàn Thiên Hào thỏa hiệp.

Tất cả những thủ đoạn của Lăng Khôi đã khiến ông ta cảm thấy quá tàn độc. Ông ta thầm nghĩ ngợi trong lòng, có lẽ chỉ có cao thủ như Trần Vũ Anh mới áp chế được Lăng Khôi.

Mọi chuyện cứ đợi Trần Vũ Anh quay về rồi tính sau.

Bây giờ, cứ nhẫn nhịn trước đã.

Với cách suy nghĩ như vậy, Hàn Thiên Hào chịu khuất phục.

“Bác, chuyện hôm nay sao lại cho qua như vậy chứ? Hắn đối xử với cháu như thế mà?”, Hàn Bách kêu gào.

Lăng Khôi cười nhạt nói: “Đúng là không thể cứ thế mà cho qua được. Lời tôi nói ban nãy, Hàn Thiên Hào ông nghe không hiểu à? Cầm lấy con dao này cắt lưỡi cậu ta thì tôi sẽ bỏ qua”.

Lời nói lạnh lùng của Lăng Khôi khiến bầu không khí đông lại như băng.

“Lăng Khôi cậu thật sự muốn làm vậy với nhà họ Hàn tôi sao?”, Hàn Thiên Hào lâm vào thế bí nói.

“Đúng vậy, thời kỳ huy hoàng nhà họ Hàn, đến đây là kết thúc rồi. Tiếp theo, tôi muốn nó dần dần suy yếu, sau đó biến mất hoàn toàn!”, giọng điệu lạnh lùng của Lăng Khôi vang lên khắp căn phòng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Lăng Khôi cười nói: “Người tôi gọi đã tới rồi. Tiếp theo, nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.