Chiến Thần Phục Thù

Chương 145: Đổ máu chứ không đổ lệ



“Ai ai cũng biết, tất cả tay đấm kim cương của sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải không quá mười người. Sau lưng mỗi tay đấm kim cương đều là một thế lực rất lớn. Mà Trần Vũ Anh trở về lần này chính là tay đấm kim cương thứ mười hai, đã được Công hội quyền anh phong cho danh hiệu vẻ vang là Đại Quyền Sư, thậm chí còn được Công hội quyền anh mời về làm cố vấn võ sư cho bọn họ”.

“Tôi biết cậu là một người tôn thờ chính nghĩa, nhưng muốn lay động một Đại Quyền Sư có bối cảnh như vậy không dễ chút nào. Huống hồ cậu còn công khai giết ông ta tại Công hội quyền anh. Điều đó sẽ dẫn đến sự đối địch của toàn thể Công hội quyền anh. Dù cậu có gia tộc Mã Thị ủng hộ và giúp đỡ thì cũng không địch lại được Công hội quyền anh”.

Giang Thanh Hải nói ra hết quan điểm của mình.

Lăng Khôi đáp: “Tôi không đến để tìm trợ giúp mà là để cho ông một cơ hội”.

Mắt Giang Thanh Hải bừng sáng: “Cậu thử nói xem?”

Lăng Khôi nói: “Ông giữ vị trí phó hội trưởng thường vụ Công hội quyền anh đã rất lâu rồi. Thế nhưng, phó thì cũng chỉ là phó mà thôi”.

Giang Thanh Hải đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt long lanh có hồn: “Phó thường vụ cũng không tồi, không phải sao?”

Lăng Khôi nói: “Nếu như nhà họ Tống sụp đổ thì nhà họ Giang của ông có thể bỏ chữ “phó” đi được rồi”.

“Nhà họ Tống sụp đổ? Cậu Lăng đang nói đùa với tôi hay sao?”, Giang Thanh Hải híp mắt.

Nhà họ Tống đứng thứ hai trong số năm gia tộc lớn mạnh nhất.

Khống chế cả Công hội quyền anh ngầm thành phố Trung Hải.

Hội trưởng của Công hội quyền anh chính là người nhà họ Tống.

Mấy chục năm trước, lúc quyền anh vừa mới xuất hiện, nhà họ Tống đã kiểm soát sàn đấu ngầm. Cho đến hiện tại, nhà họ Tống vẫn vững vàng ngồi ở vị trí hội trưởng như cũ.

Không ai có thể lay chuyển được.

Ngay cả gia tộc Giang Thị liên kết với gia tộc Mã Thị của Công đoàn Trung Hải cũng chỉ có thể giấu tài một cách kín tiếng.

Dù gì gia tộc Mã Thị cũng chỉ xếp thứ ba trong số năm gia tộc lớn, vẫn còn đứng sau nhà họ Tống.

Lăng Khôi nói: “Mọi việc đều phụ thuộc vào hành động của con người. Tôi không thích dùng lời nói để thuyết phục ai, nếu đã mở miệng rồi thì tôi cũng sẽ thẳng thắn nói luôn. Lần này tôi công khai giết hai người, nếu như nhà họ Tống ngầm ủng hộ thì Lăng Khôi tôi sẽ không động vào họ. Nếu như bọn họ muốn đứng về phía đám người mất nhân tính như Trần Vũ Anh, vậy thì sự suy yếu của nhà họ Tống sẽ bắt đầu kể từ khi đó”.

Nói xong câu này, Lăng Khôi đứng dậy: “Tôi nói với ông những lời này vì hy vọng ông có thể chuẩn bị sớm hơn một chút. Nếu như ông không có năng lực thu dọn tàn cục này thì tôi đành phải để cho người khác thu dọn tàn cục mà thôi. Còn nếu ông có thể thu dọn được tàn cục này thì hội trưởng tương lai của Công hội quyền anh chính là ông”.

Nói xong, Lăng Khôi rời đi luôn.

Giang Thanh Hải đích thân tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng của cậu thanh niên này dần biết mất trong tầm nhìn, Giang Thanh Hải mới thở phào một hơi: “Nhược Ly, khẩu khí của cậu Lăng này không nhỏ tí nào, ngay cả nhà họ Tống cũng dám động vào. Con có hiểu cậu ta không?”

Giang Nhược Ly nói: “Chỉ hiểu một chút. E rằng cũng chỉ ngang với mức bố hiểu mà thôi”.

Giang Thanh Hải nói: “Sao Mã Đằng lại phải tỏ ra cung kính cậu ta như vậy, tại sao lại tình nguyện tập hợp toàn bộ lực lượng gia tộc Mã Thị để ủng hộ cậu ta?”

Giang Nhược Ly lắc đầu: “Con không biết”.

Giang Thanh Hải nói: “Vậy con có biết cậu ta xuất hiện ở thành phố Trung Hải từ khi nào không?”

Giang Nhược Ly nói: “Khoảng chừng ba năm trước ạ”.

Giang Thanh Hải nói: “Con cảm thấy lời cậu ta nói có thể tin được không?”

Giang Nhược Ly nói: “Lý trí nói với con rằng không thể. Nhưng mà trực giác lại nói với con rằng có thể”.

Giang Thanh Hải nói: “Trực giác ở đâu ra thế?”

Giang Nhược Ly nói: “Giác quan thứ sáu”.

Giang Thanh Hải trầm mặc: “Nhà họ Giang chúng ta đã phải núp bóng mười năm dưới sự áp chế của nhà họ Tống, khom lưng uốn gối trước mặt nhà họ Tống, khắp nơi ẩn giấu dã tâm của bố. Như vậy mới giữ được cái chức phó hội trưởng này, nhưng dã tâm của bố lại bị người này nhìn thấu cả rồi”.

Giang Nhược Ly nói: “Bố muốn đứng về phía anh Lăng sao?”

Giang Thanh Hải nói: “Bố rất thích chàng trai này. Có điều, chuyện đứng cùng phía lại ảnh hưởng đến sự tồn tại, sống chết của nhà họ Giang chúng ta, không thể tuỳ tiện hành động. Cứ để xem lần này cậu ta có thể công khai giết Trần Vũ Anh ở đại hội quyền anh hay không đã”.

Giang Nhược Ly gật đầu: “Con sẽ cùng bố tham gia đại hội quyền anh”.

Giang Thanh Hải lắc đầu: “Con không cần đi theo bố, con đi theo cậu ta là được rồi”.

Boxing Ngô Lâm dưới trướng Trần Lâm mặc dù đã treo biển ngừng kinh doanh.

Thế nhưng đại hội quyền anh là cuộc họp mỗi năm chỉ có một lần, liên quan đến rất nhiều điều chỉnh trong sách lược của Công hội quyền anh. Đương nhiên ông chủ phía sau Boxing Ngô Lâm cũng được mời tới.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Lâm cùng với Lục Hải Siêu lái xe tới địa bàn của Công hội quyền anh.

Cả chặng đường, Lục Hải Siêu vô cùng kích động: “Cậu Trần, thông tin vừa nhận được đây, Trần Vũ Anh được Công hội quyền anh phong tặng danh hiệu Đại Quyền Sư rồi. Đây là tay đấm kim cương thứ mười hai của Công hội quyền anh. Hơn nữa còn được Công hội mời làm cố vấn võ sư cho phía họ. Bây giờ Trần Vũ Anh đã có được sự ủng hộ to lớn của Công hội, mối thù của chúng ta không có cách nào báo rồi. Boxing Ngô Lâm hy sinh vô ích rồi”.

Trần Lâm thở dài thườn thượt, không nói lời nào.

Lục Hải Siêu nói tiếp: “Cũng không biết câu “Tôi đã biết rồi” mà cậu Lăng nói là có ý gì. Không lẽ ngay cả cậu Lăng cũng bị thực lực của Trần Vũ Anh doạ sợ rồi sao?”

Trần Lâm nói: “Hải Siêu, ông phải lý trí một chút. Sau lưng sàn đấu ngầm là nhà họ Tống, nhà họ Tống là gia tộc lớn thứ hai Trung Hải. Nhà họ Tống công khai ủng hộ Trần Vũ Anh, mua chuộc Trần Vũ Anh làm khách quý của nhà họ Tống. Dù cho cậu Lăng có bản lĩnh ngút trời thì cũng không dám trực tiếp đối phó với khách quý của nhà họ Tống. Vả lại, thực lực của cậu Lăng cũng rất khó để đối kháng với một tay đấm kim cương”.

Lục Hải Siêu cắn răng không nói gì nữa.

Trần Lâm mở lời: “Đối diện với một thế lực hùng mạnh như nhà họ Tống, đối diện với cao thủ kim cương như Trần Vũ Anh, cậu Lăng không xử lý được thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhà họ Trần chúng ta đều là đám sâu bọ trước mặt bọn họ. Ông còn nghĩ đến chuyện báo thù sao? Từ bỏ đi”.

Lục Hải Siêu đấm mạnh lên chân mình: “Đều do tôi vô dụng”.

Trần Lâm đỡ vai cụ ta: “Tôi sẽ đưa ra quyết định đóng cửa Boxing Ngô Lâm lại hội nghị lần này. Từ giờ chúng ta phải từ bỏ nó đi thôi”.

Lục Hải Siêu cắn rách cả môi, máu tươi cứ thế rỉ ra.

Một người đàn ông đã đối đầu với sóng gió đổ máu chứ không đổ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.