Chiến Thần Phục Thù

Chương 154: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng



Lăng Khôi đã gặp Mã Đằng, cùng từng gặp ông cụ Đường.

Phong cách của hai ông trùm này là thiên về kiểu hết mực khiêm tốn, vui vẻ hòa nhã. Giao lưu với kiểu người như vậy bạn sẽ có cảm giác đối phương giống như biển, sóng ngầm lặng lẽ, sâu không thấy đáy, vô cùng khó lường.

Thế nhưng Tống Bác Văn, dù trong tên có hai chữ Bác Văn, nhưng lại cho người khác ấn tượng là một thanh bảo kiếm rèn giũa hơn chục năm, sắc bén, oai phong.

Kiên cường mạnh mẽ, là một nhân vật thật sự tàn nhẫn.

Giữa tiếng reo hò của khách mời, mấy ông trùm lần lượt vào chỗ, ngồi xuống ghế hàng đầu.

Trong mắt Lý Nhược Nam tràn ngập lửa giận, cô ấy thấp giọng nói: “Một đám đàn ông khốn nạn, cầm thú. Ở chỗ này diễu võ giương oai thì có gì hay ho chứ”.

Lăng Khôi liếc qua Lý Nhược Nam, bất lực nói: “Cô bị Tống Bác Văn đá ra khỏi nhà họ Tống à?”

Lý Nhược Nam không e dè, gật đầu nói: “Đúng”.

Lăng Khôi nói: “Cô còn từng thề, cô phải trở thành võ sĩ mạnh nhất Công hội quyền anh, lập lại toàn bộ quy định mới cho công hội và lật đổ nhà họ Tống?”

Lý Nhược Nam rõ ràng không đủ sức lực, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định: “Đúng vậy. Những khổ sở mà tôi phải chịu đựng, bất kể phải trả giá thế nào cũng phải lật đổ bọn họ. Cho dù đến cuối cùng tôi không thể thực hiện được lời thề đó, tôi cũng muốn nỗ lực hết sức có thể. Bởi vì, đó là ý nghĩa cuộc sống của tôi”.

Lăng Khôi nói: “Cô sẽ làm được. Tôi ủng hộ cô”.

“Thật sao? Anh là người đầu tiên nói vậy đó. Tất cả mọi người đều bảo tôi điên, nói tôi vọng tưởng”, Lý Nhược Nam nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Anh nghĩ là tôi có thể làm được, có phải do cảm thấy tôi rất có tiềm năng?”

Cô ấy rất cần được cổ vũ.

Lăng Khôi nói: “Cô đúng là đang vọng tưởng, nhưng sự vọng tưởng ấy sẽ kích thích cô bộc phát tiềm năng to lớn của bản thân”.

“Lăng Khôi, tôi không thèm quan tâm đến anh nữa”, Lý Nhược Nam giơ nắm đấm lên định đập Lăng Khôi một cú, nhưng nghĩ lại thấy mình không đánh nổi anh liền thu tay về, giậm chân tỏ vẻ không vui.

Lăng Khôi bật cười: “Mặc dù cô không làm được, nhưng không có nghĩa là người khác không làm được. Cô không lật đổ được nhà họ Tống, không có nghĩa là người khác không lật được, đúng không?”

Lý Nhược Nam bực bội nói: “Cũng đúng, rất có thể ngày nào đó sẽ có một người đàn ông khoác áo choàng rực lửa, đạp chân trên tấm thảm bảy màu đột nhiên xuất hiện, lật đổ nhà họ Tống?”

Các ông trùm lần lượt tiến vào, đương nhiên mỗi người cần phát biểu chút cảm nghĩ.

Trương Thiết Hùng với tư cách là trưởng đoàn của mười ba võ sĩ hạng kim cương, bày tỏ rằng các võ sĩ cần tiếp tục cố gắng, nỗ lực để thêm mạnh mẽ, lấy ông ta làm tấm gương, phấn đấu để trở thành cao thủ như mình.

Giang Thanh Hải thì tổng kết lại sự phát triển và các vấn đề gặp phải của Công hội quyền anh năm vừa qua, cùng phương hướng trong tương lai.

Mã Đằng là khách quý, gửi đến lời chúc mừng, nói hai câu đơn giản là kết thúc.

Cuối cùng đến lượt Tống Bác Văn, mọi người đều nín thở, nghiêm túc lắng nghe lời phát biểu của tổng hội trưởng.

Tống Bác Văn ân cần khách sáo chào hỏi, sau đó nói: “ Nhìn lại một lượt, giới quyền anh của chúng ta đã phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ, hình thành một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh ở thành phố Trung Hải. Thậm chí nghiệp vụ của chúng tôi đã bắt đầu hướng đến bên ngoài Trung Hải, có rất nhiều võ sĩ từ các thành phố khác thi nhau kéo đến Trung Hải học quyền anh. Còn có rất nhiều cao thủ từ các nơi kéo về Trung Hải tham gia thi đấu. Đây đều là kết quả thu được từ sự phát triển mạnh mẽ của Công hội quyền anh chúng ta. Năm tới, chúng tôi quyết định tăng cường đầu tư, tiếp tục mở rộng thương hiệu của Công hội quyền anh tại Trung Hải, phấn đấu vươn ra khỏi Trung Hải”.

Lời nói này khiến ai nấy đều phấn khởi, thi nhau vỗ tay tán thưởng.

Tống Bác Văn nói tiếp: “Như mọi người đã biết, tình hình kinh tế năm nay khá khó khăn, ngành nào cũng khó có cơ hội phát triển, kinh phí eo hẹp. Mặc dù giới quyền anh của chúng ta phát triển tốt, nhưng đây là kết quả của chi phí xúc tiến tạm ứng từ công hội. Năm vừa rồi, công hội thua lỗ khá nhiều, để bảo đảm năm tới công hội quyền anh có thể vươn ra ngoài Trung Hải, tôi quyết định, nâng hoa hồng của công hội lên thêm mười phần trăm nữa”.

Bùm!

Khán giả xôn xao.

Theo quy định của công hội hiện tại, mỗi võ sĩ khi thi đấu một trận, công hội sẽ thu lại năm mươi phần trăm tổng thu nhập, khoản tiền đó bao gồm thu nhập từ bán vé, thu nhập từ quỹ cá cược, còn cả phí đại diện hình ảnh, phí xuất hiện v.v..

Năm mươi phần trăm còn lại giao cho các phòng tập boxing lớn, sau đó phân phát cho võ sĩ.

Võ sĩ đại khái có thể nhận được khoảng ba mươi phần trăm tổng thu nhập.

Đứng trước Công hội quyền anh, phòng tập và võ sĩ đều là thế yếu lực mỏng.

Nhất là các võ sĩ, càng dễ chịu thiệt thòi.

Nếu hôm nay công hội muốn lấy sáu mươi phần trăm tổng thu nhập, chỉ để cho phòng tập boxing bốn mươi phần trăm, vậy thì võ sĩ cuối cùng cũng chỉ có thể nhận được hai mươi phần trăm.

Đây rõ ràng là bóc lột trắng trợn.

Thế nhưng, không một ai lên tiếng phản đối.

Thậm chí Trần Vũ Anh còn công khai đứng ra ủng hộ: “Công hội đã không ngừng nỗ lực để mở rộng thị trường quyền anh, điều đó thực sự rất khó khăn gian khổ, không hề dễ dàng. Thêm mười phần trăm thu nhập là lẽ thường tình. Tôi cho rằng, vì sự phát triển bền vững và không ngừng của quyền anh, để nâng cao thu nhập của các võ sĩ, quyết định này là cần thiết”.

Cường Thạch cũng hô hào hưởng ứng: “Đúng vậy, chỉ khi Công hội quyền anh phát triển lớn mạnh, võ sĩ chúng ta mới có thu nhập tốt hơn. Công hội cần một nguồn vốn khổng lồ để mở rộng thị trường, chỉ cần có thị trường lớn, phần trăm của các võ sĩ ít đi chút nhưng tổng thu nhập sẽ tăng lên”.

Có khá nhiều người ủng hộ.

Nhưng còn có nhiều người không bày tỏ thái độ gì.

Ông chủ các phòng tập boxing lớn chỉ thầm kêu khổ trong lòng. Chuyện này chẳng khác nào cướp tiền của họ, tuy biết rõ nhưng lại không thể phản kháng, nên họ không sẵn lòng công khai ủng hộ.

Tống Bác Văn nhìn thấy hết những điều này, ông ta hỏi: “Giang Thanh Hải, ông thấy sao?”

Vẻ mặt Giang Thanh Hải khó xử, nhìn Lăng Khôi ngồi tận trong góc, cuối cùng trầm giọng nói: “Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng”.

“Ồ? Ý ông là gì?”, Tống Bác Văn lạnh lùng liếc mắt, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống mấy chục độ.

Giang Thanh Hải trước nay đều lép vế trước ông ta, luôn ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh của ông ta, giờ lại dám lên tiếng phản đối?

Giang Thanh Hải nói: “Những lời hội trưởng Tống nói đúng là tình hình thực tế. Công hội mở rộng thị trường, đề ra quy định, các phòng tập boxing lớn dựa vào quy định này mà hoạt động kiếm tiền. Nhiều năm qua hình thành một hệ thống sinh thái hoàn thiện. Công hội thu về năm mươi phần trăm, đây cũng là quy định mấy chục năm nay chưa từng thay đổi. Hiện giờ môi trường chung đều không tốt, công hội muốn tăng tỷ lệ ăn chia thêm mười phần cũng không có vấn đề gì, chỉ e là rất nhiều phòng tập boxing không kịp ứng phó, dễ dẫn đến đứt đoạn nguồn vốn kinh doanh khiến không ít phòng tập phá sản”.

“Vì vậy tôi cho rằng không nên nóng vội, cho mọi người thời gian chuẩn bị thích nghi, từ năm sau bắt đầu tăng thêm năm phần trăm, ba năm tiếp theo từng bước tăng dần, ba năm sau là tăng thêm đủ mười phần trăm. Như vậy mới giúp cho quyền anh giữ được sự ổn định, không xảy ra quá nhiều xáo trộn. Đối với công hội, với phòng tập boxing đều là chuyện tốt”.

Giang Thanh Hải nói rất toàn vẹn, không hề bác bỏ lời Tống Bác Văn, lại cho các phòng tập boxing thời gian chuẩn bị, chăm lo đến cảm nhận của các ông chủ của các phòng tập boxing lớn đang có mặt.

Điều này ngay lập tức nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.