Chiến Thần Phục Thù

Chương 157: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy



“Ngông cuồng, tao là võ sĩ kim cương hai sao, một trong mười ba võ sĩ kim cương của Trung Hải. Một đấm có thể đập chết một con voi, mày còn không đủ để tao đấm, nằm xuống cho tao”, Cường Thạch thể hiện bắp thịt cường tráng trên người mình, cất mấy bước xông đến trước mặt Lăng Khôi, vung một đấm về phía anh.

Mạnh mẽ oai hùng, gió lớn càn quét.

Đám người xung quanh lần lượt rời khỏi bàn, làm trống cả hội trường, họ đứng xung quanh sân, nhìn chăm chăm vào Lăng Khôi và Cường Thạch.

“Cường Thạch là một trong mười ba võ sĩ hạng kim cương của quyền anh Trung Hải, cao thủ cấp bậc này thuận tay tung một đấm cũng vượt qua sự hiểu biết của người thường. Tên nhóc này yếu đuối như thế, nhất định sẽ bị đánh bay”.

“Đâu chỉ là bị đánh bay, sẽ bị đánh chết luôn đấy”.

“Đầu cũng sẽ bị đập nát. Ha ha ha”.

Lý Nhược Nam ngồi trong góc nhìn thấy cảnh tượng này cũng không kiềm được mà đổ mồ hôi thay Lăng Khôi: “Cái tên Lăng Khôi này đúng là một tên điên, liều lĩnh giết người ở đây mà cũng không sợ không có năng lực thu dọn tàn cuộc sao? Hơn nữa đối với kiểu cao thủ như Cường Thạch, cân nặng người ta hơn gấp bốn lần của Lăng Khôi, lực lượng chênh lệch quá lớn, căn bản không cách nào đấu với nhau, Lăng Khôi thua chắc rồi”.

Đúng là trong lòng cô ấy nghĩ như vậy.

Liệu Lăng Khôi có thể đánh bại được đại thần võ thuật như Trần Vũ Anh không?

Không thể nào.

Lý Nhược Nam lắc đầu phủ định.

Trần Vũ Anh quá mạnh, Lăng Khôi không thể nào làm được.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến Lý Nhược Nam trợn mắt há mồm…

Chỉ thấy đối mặt với quả đấm tấn công của Cường Thạch, Lăng Khôi không những không né tránh, trái lại còn giơ quả đấm lên, ra sau tới trước, chống đỡ bằng một đấm.

Hai nắm đấm va chạm.

“Rầm!”

Mặt đất chấn động.

Lăng Khôi gầy nhỏ dường như đã đánh ra một lực lượng vượt qua logic khoa học. Sức quả đấm va chạm ngang dọc, đánh nát tay phải của Cường Thạch.

Nắm đấm nát bét.

Xương cánh tay gãy lìa, xương chỗ khuỷu tay cũng xuyên rách lớp da, lộ ra trong không khí.

Máu thịt trộn lẫn, nhìn thấy mà phát hoảng.

“A!”

Cả người Cường Thạch bị đánh bay, đập nặng nề trên mặt đất, kêu rên thảm thiết như giày xé tim gan.

Võ sĩ hạng kim cương hai sao, bị đánh tàn phế bằng một đấm.

Thiếu đi một quả đấm, đời này ông ta cũng không có cách nào đánh quyền được nữa.

“Ở trước mặt tôi, ông còn không bằng một con kiến, đã bảo ông đừng tự đến tìm cái chết”, Lăng Khôi thở dài, tiếp tục đi về phía bàn chính, từng bước áp sát.

Tống Tử Đường cũng giật mình, sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ hung hăng vừa nãy nữa.

Võ sĩ hạng kim cương hai sao, bị đánh tàn phế trong chớp mắt?

Năng lực như vậy ít nhất cũng cùng một cấp bậc với Trần Vũ Anh nhỉ?

Miệng lưỡi Tống Tử Đường khô khốc, cố trấn an: “Thằng nhãi, mày đứng lại cho tao, còn dám bước thêm một bước, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày”.

Lăng Khôi căn bản không nghe thấy, tiếp tục bước tới: “Người tôi muốn giết thì buộc phải chết”.

Tống Bác Văn vẫn luôn im lặng, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng: “Lăng Khôi, bây giờ cậu dừng bước, cúi người xin lỗi cho tôi, chuyện hôm nay tôi còn có thể bàn lại với cậu. Nếu cậu tiếp tục bước lên thì chính là đang xúc phạm đến uy nghiêm của Tống Bác Văn tôi, cậu không gánh nổi hậu quả đâu!”

Soạt!

Tất cả mọi người lại hít sâu một hơi.

Tống Bác Văn đã lên tiếng rồi, trọng lượng của câu nói này vô cùng nặng.

Đưa mắt nhìn ra cả thành phố Trung Hải, người cả gan xem thường Tống Bác Văn cũng không có mấy người.

Tên nhóc như Lăng Khôi chắc sẽ lập tức dừng bước, sau đó xin lỗi nhỉ?

Nhưng Lăng Khôi căn bản như không nghe thấy gì, bước chân vẫn giữ tốc độ như trước đó, bước lên phía trước.

Tống Bác Văn ngồi ở ghế cấp cao, ánh mắt lạnh lùng: “Lăng Khôi, cậu bước lên nữa là đối địch với nhà họ Tống của tôi rồi. Đưa mắt nhìn ra cả thành phố Trung Hải, gia tộc có thể chống lại nhà họ Tống của tôi, chẳng qua là một hai gia tộc mà thôi. Còn cậu, tuyệt đối không nằm trong danh sách”.

Lăng Khôi vừa đi vừa nói: “Người tôi muốn giết, thì cũng không ai ngăn được. Nếu nhà họ Tống của ông muốn ngăn tôi, vậy tôi đối đầu với nhà họ Tống của ông thì có làm sao?”

“Bịch bịch”.

Mỗi bước chân Lăng Khôi bước về phía trước, trên mặt đất đều phát ra âm thanh trầm nặng vững chắc.

“Nếu đã như thế thì không còn gì để nói nữa”, Tống Bác Văn nói với Trương Thiết Hùng bên cạnh: “Sư phụ Trương, mời ông ra tay, tiêu diệt người này, tôi đồng ý điều kiện ông mong muốn”.

Trương Thiết Hùng là người đứng đầu trong mười ba võ sĩ hạng kim cương của Trung Hải, cao thủ cấp bậc “bảo kê” của Công hội quyền anh. Cho dù Tống Bác Văn mời ông ta ra mặt, thì thái độ cũng phải khách sáo chút.

Người khác ngay cả tư cách mời Trương Thiết Hùng ra tay cũng không có.

“Hội trưởng Tống rộng rãi như vậy đương nhiên Trương Thiết Hùng tôi phải giải quyết khó khăn giúp hội trưởng Tống. Trong mắt tôi người này không khác gì con kiến”, Trương Thiết Hùng đứng lên rất vui vẻ.

Ông ta ra vẻ uống một ngụm rượu vang rồi mới rời khỏi bàn, chắn trước mặt Lăng Khôi: “Nhóc con, đúng là cậu có chút thực lực. Nếu ẩn nấp ở nơi nào đó làm một tên côn đồ nhỏ bé, có lẽ cả đời này có thể sống rất thoải mái, nhưng cậu thật sự không nên đến đại hội quyền anh giở trò ngang ngược. Đây là địa bàn của nhà họ Tống, đâu thể để kẻ tầm thường như cậu láo xược ở đây được chứ?”

Lăng Khôi nói: “Ông muốn cản tôi sao?”

Trương Thiết Hùng lạnh lùng nói: “Tôi không chỉ muốn cản cậu, còn phải giết cậu. Kẻ khinh thường nhà họ Tống đều đã xuống suối vàng, sau hôm nay lại có thêm cậu nữa”.

Lăng Khôi thở dài, nói với vẻ sâu xa: “Có được hư danh người đứng đầu trong mười ba võ sĩ hạng kim cương không dễ, ông nên trân trọng cái hư danh này, không nên đứng ra tìm đường chết”.

“Ngông cuồng, vậy mà lại cả gan nói tôi chỉ là hư danh, hôm nay tôi phải băm cậu thành trăm nghìn khúc! Để cậu biết cái gì gọi là nghiền ép thật sự”, Trương Thiết Hùng hét lớn, cơ thể đột nhiên tiến lên một bước.

Bước một bước, gió nổi lên làm rung chuyển mặt đất.

Một khí thế ngang tàng cuốn tới.

Thứ lao tới dường như đã không phải là quả đấm nữa, mà là một cơn lốc sát phạt.

Quả đấm chưa đến, sát khí đã lên cao, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

“Ồ? Cũng lợi hại quá nhỉ”.

Lăng Khôi khẽ nhíu mày, nhanh chóng vung một đấm ra.

“Ầm ầm!”

Hai quả đấm chạm nhau, hai chân Lăng Khôi dán sát mặt đất trượt về sau năm sáu mét, để lại một vết trầy dễ thấy.

Gót chân đứng không vững, quả đấm của Lăng Khôi đang run rẩy.

Rất đau!

Đây là cao thủ, cao thủ lợi hại.

Từ lúc Lăng Khôi ra tay đến nay, đây là lần đầu tiên gặp được cao thủ như vậy ở thành phố Trung Hải.

“Lăng Khôi, không sao chứ? Đừng đánh với ông ta nữa, anh không phải đối thủ của ông ta”, lúc này Lý Nhược Nam nhanh chóng lao đến, kéo tay Lăng Khôi, căng thẳng nói: “Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.