Chiến Thần Phục Thù

Chương 158: Lương tâm bị chó ăn rồi à?



Cảnh tượng vừa nãy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người có mặt ở đây.

Trước đó Lăng Khôi và Cường Thạch giao đấu với nhau, một đòn của Lăng Khôi đã đánh bại đòn tấn công của đối phương, khiến nắm đấm của đối phương nát bét, làm đối phương cả đời tàn phế, không thể lên sàn đấu được nữa.

Điều đó cho thấy sức mạnh nắm đấm của Lăng Khôi đáng sợ cỡ nào.

Từ khoảnh khắc đó mọi người đã biết, đừng thấy cơ thể Lăng Khôi không mấy cường tráng mà lầm, thực tế nắm đấm của anh rất đáng gờm.

Mà lúc này đòn đánh của Trương Thiết Hùng lại có thể đánh Lăng Khôi phải lùi lại nhiều bước.

Sức mạnh cực lớn, khiến người ta nghẹt thở.

“Thằng nhóc này dám thách đấu với võ sĩ hạng kim cương bảy sao, muốn chết à? Cũng không biết cậu ta lấy dũng khí ở đâu”.

“Cậu ta có thể đánh bại được Cường Thạch, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của võ sĩ hạng kim cương bảy sao. Phen này cậu ta gặp phải báo ứng rồi”.

“Đòn này của võ sĩ Trương Thiết Hùng chỉ khiến cậu ta phải bay ngược lại, đòn tiếp theo sẽ lấy mạng của cậu ta”.

...

Trương Thiết Hùng đứng yên tại chỗ không động đậy, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Nhóc con, Lý Nhược Nam nói đúng đấy, cậu căn bản không phải đối thủ của tôi. Đánh với tôi cậu chết sẽ rất thảm. Nếu bây giờ cậu cúi đầu nhận lỗi với Trần Vũ Anh và cam tâm tình nguyện chấp nhận hình phạt của hội trưởng Tống thì tôi sẽ để cậu chết nhẹ nhàng một chút”.

“Lăng Khôi, xin lỗi đi. Đừng đánh nữa”, Lý Nhược Nam giữ chặt Lăng Khôi nói: “Anh đánh không lại ông ta đâu. Ông ta là võ sĩ hạng kim cương bảy sao, đứng đầu trong mười ba võ sĩ hạng kim cương khác, là cao thủ sắp sở hữu ngoại kình”.

Ngoại kình.

Đối với một tay đấm hạng kim cương mà nói, đó là một thứ cao cấp không thể với tới.

Cho dù có là võ sĩ quyền anh hạng kim cương đi nữa có dùng cả đời cũng không thể tôi luyện ra ngoại kình.

Tôi luyện ra ngoại kình là có thể tiếp cận tới một trình độ thực lực hoàn toàn mới, đạt được sự cực hạn của cơ bắp.

Loại người này có thể xưng là đại sư võ thuật.

Phải vượt qua những tay đấm hạng kim cương khác mới có thể đạt được.

Lăng Khôi bình tĩnh gỡ tay Lý Nhược Nam ra: “Chẳng phải cô muốn xem một trận đấu ngoạn mục sao, cô quên rồi à?”

Lý Nhược Nam vội vàng lắc đầu: “Tôi vừa được xem rồi, đủ rồi. Tôi đưa anh rời khỏi đây, bọn họ cũng không làm gì được anh đâu”.

Lý Nhược Nam tốt xấu gì cũng từng là con dâu hụt trong nhà họ Tống. Nếu ở đây la lối om sòm che chở Lăng Khôi thì nhà họ Tống sẽ rất khó xử.

Chuyện này cũng là lý do Lý Nhược Nam dám đứng ra che chở cho Lăng Khôi.

“Điều tuyệt vời hơn còn ở phía sau kìa”, Lăng Khôi mỉm cười, sau đó nhấc chân, đón lấy ánh mắt của Trương Thiết Hùng: “Ông, có tư cách gì mà coi nhẹ sự sống chết của tôi?”

Dứt lời, Lăng Khôi lại nhấc chân đi về phía trước.

Nhịp điệu giống như lúc trước.

Anh bước đi rất chậm nhưng lại rất vững vàng, như bước đi của hổ báo.

“Được lắm, cậu tự tìm cái chết, vậy thì chết đi”, Trương Thiết Hùng tức giận, một lần nữa tung ra nắm đấm.

Cú đấm nhanh như chớp, phối hợp với cơ thể lao thẳng vào Lăng Khôi.

Sức mạnh cú đấm còn kinh khủng hơn ban nãy.

Rất có thể sẽ đánh cho người ta biến thành cục thịt.

“Hừ, bảo ông đừng ngăn tôi mà ông cứ khăng khăng lao đầu vào chỗ chết”.

Lúc này Lăng Khôi than nhẹ một tiếng, cơ thể đột nhiên ngửa về sau ba mươi độ, cả người như đang lên dây cung, còn cánh tay phải của anh lấy đà rồi bất ngờ vung ra.

Giây tiếp theo, nắm đấm của anh như mũi tên xé toạc không khí.

“Bụp!”

Nắm đấm của hai người lại giao nhau lần nữa.

Mặt đất rung chuyển.

Mọi người ai cũng cảm nhận được âm thanh ù ù trong tai. Khi bọn họ lấy lại tinh thần thì thấy một cảnh tượng không thể tin được.

Chỉ thấy năm đầu ngón tay của Trương Thiết Hùng bị gãy vụn, xương cốt đứt lìa, cả người bị bay bổng lên ba mét, ngã phịch xuống đất rồi hôn mê tại chỗ.

Soạt!

Không gian tĩnh lặng.

Ai cũng nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ.

Võ sĩ hạng kim cương bảy sao mà lại bị một đòn đánh gãy xương, hôn mê tại chỗ?

Tên thanh niên này còn là người sao?

Tống Tử Đường vô thức lùi về sau hai bước, lẩm bẩm: “Trương Thiết Hùng bị hắn đánh một cú đấm mà ngất luôn rồi sao? Chuyện này sao có thể chứ?”

Tống Bác Văn cũng nghẹn họng, toàn thân run rẩy, ông ta như cảm nhận được người thanh niên trước mắt tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Chuyện ngày hôm nay chỉ e khó mà kết thúc được.

Bịch bịch bịch!

Lúc này, chỉ có tiếng bước chân của Lăng Khôi vang lên.

Anh bước tới tiếp cận bàn chủ trì nói: “Trần Vũ Anh, cút ra đây chịu chết đi”.

Trán Trần Vũ Anh đầm đìa mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng nói: “Hội trưởng Tống, người này tự ý gây náo loạn chỗ của ông, ra tay đánh người, rõ ràng là có ý đối địch với nhà họ Tống. Loại người này không thể giữ được”.

Ông ta sợ hãi, nên cũng chỉ có thể đẩy mối thù này sang cho Tống Bác Văn. Chỉ khi Tống Bác Văn tức giận tột cùng thì ông ta mới liều mạng đối phó với Lăng Khôi.

Đây cũng chính là cơ hội duy nhất của Trần Vũ Anh.

Tống Bác Văn ho khan một tiếng, thái độ hòa hoãn hơn nhiều: “Cậu Lăng, xin hỏi cậu là người của gia tộc nào? Thầy dạy là ai? Không ngại thì hãy nói ra, cũng là để tôi ghi nhớ kỹ hơn”.

“Ông không xứng để biết thầy của tôi”, Lăng Khôi không hề nể mặt nói: “Người mà tôi muốn giết là Trần Vũ Anh, không liên quan tới Tống Bác Văn ông. Nếu ông muốn ngăn cản tôi thì chính là kẻ thù của Lăng Khôi tôi”.

Tống Bác Văn bị vả mặt công khai, mặt mũi liền đỏ bừng nói: “Cậu Lăng, cho dù mâu thuẫn có lớn bằng trời thì vẫn sẽ có cách giải quyết. Mâu thuẫn giữa cậu và Trần Vũ Anh như thế nào, nếu không ngại thì nói thẳng ra, Tống Bác Văn tôi sẽ làm chủ, để hai người cùng nở nụ cười xóa tan mọi hận thù, cậu thấy thế nào?”

“Một nụ cười xóa tan mọi hận thù? Ha ha ha, con người Tống Bác Văn ông có đức hạnh gì mà dám nói ra câu như vậy?”, Lăng Khôi cười phá lên, nở nụ cười thương tâm.

Tống Bác Văn nói: “Muốn bắt tay giảng hòa cần phải có điều kiện phù hợp, nói điều kiện của cậu ra đi. Tiền? Địa vị? Danh tiếng? Tôi đều có thể cho cậu. Nhưng Trần Vũ Anh là võ sư cố vấn mà nhà họ Tống chúng tôi mời tới đây. Có liên quan tới mặt mũi nhà họ Tống tôi, không thể giết”.

“Nói hay lắm”, Lăng Khôi lấy ra một tập tài liệu vung qua đầu rồi đột nhiên ném thẳng về phía bàn.

Từng trang từng trang của tài liệu rơi lả tả như lá mùa thu.

Có tờ rơi trên mặt bàn, có tờ rơi trên đầu mọi người.

Lăng Khôi lạnh lùng liếc mắt, lớn tiếng nói: “Lúc mọi người ở Boxing Ngô Lâm đang say giấc nồng thì đã bị Trần Vũ Anh san bằng. Chẳng lẽ các ông không biết Boxing Ngô Lâm là do tôi chống lưng sao?”

Trần Vũ Anh tranh luận: “Nhưng trước đây cậu cũng đã san bằng Boxing Trần Thị của tôi, tôi làm như vậy cũng coi như đôi bên hòa nhau”.

Tống Bác Văn nói: “Đúng vậy, cùng san bằng phòng tập boxing của nhau coi như hòa. Hơn nữa chính cậu san bằng Boxing Trần Thị trước, còn khơi mào đánh nhau, phá hủy quy tắc của sàn đấu bao nhiêu năm nay. Tôi còn chưa hỏi tội cậu đâu, ngược lại cậu còn tới tìm Trần Vũ Anh báo thù? Quá ngông cuồng rồi?”

“Khơi mào cái bà mẹ ông!”, Lăng Khôi bỗng lạnh lùng quát: “Nếu Trần Vũ Anh chỉ san bằng Boxing Ngô Lâm thì tôi sẽ chẳng làm gì cả. Nhưng ông ta còn khiến cho năm người chết, sáu mươi tám người bị thương. Đa phần đều là những người bình thường vô tội, trong đó có một phụ nữ đang mang thai tám tháng, một xác hai mạng”.

Bị Lăng Khôi mắng chửi trước mặt bao nhiêu người, mặt Tống Bác Văn tái mét.

Từ khi Tống Bác Văn nắm quyền nhà họ Tống đến nay đã lúc nào bị mắng chửi trước mặt đám đông như vậy đâu?

Ai gặp ông ta mà không cung phụng ông ta như con cháu chứ?

Nhưng Tống Bác Văn không dám phản bác.

“Trận đấu quyền anh là trận đấu sinh tử. Võ sĩ bị giết cũng không có gì đáng nói. Nhưng tại sao các tranh đoạt trong giới quyền anh lại phải làm hại người vô tội chứ? Còn nói tôi khơi mào? Sao ông không nói Trần Vũ Anh hại người vô tội, khơi mào cuộc chiến ở Trung Hải?” Lăng Khôi nói năng hùng hồn, từng từ từng chữ mang theo cơn giận: “Nhiều năm về trước, khi sàn đấu quyền anh được thành lập đã từng lập lời thề phát triển võ thuật Trung Hải, tuyệt đối không hại người vô tội. Lời thề này do tổ tiên nhà họ Tống các ông lập ra đó, lương tâm các ông bị chó ăn rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.