Trước khi đi, Mã Đằng còn nói với tất cả mọi người một câu: “Chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây, không được truyền ra bên ngoài. Nếu không cậu Lăng nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người. Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi, tạm biệt”.
Trần Lâm đỡ Lục Hải Siêu rời đi.
Lý Nhược Nam cũng cất bước.
Giang Thanh Hải cũng theo sau.
Nhưng những người khác vẫn chưa đi, bởi vì đại hội quyền anh mỗi năm tổ chức một lần chỉ vừa mới bắt đầu, tiếp theo đây vẫn còn rất nhiều quy trình cần thương thảo.
Tống Bác Văn vẫn chưa nói giải tán, bọn họ đâu dám rời đi chứ?
Màn mưa phủ kín mặt sân, mọi người vẫn ngồi trong mưa như cũ, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Tống Bác Văn.
“Xảy ra chuyện như vậy, đại hội quyền anh lần này có tiếp tục nữa hay không?”
“Tôi thấy không cần thiết phải tiếp tục diễn ra nữa, hôm nay Công hội quyền anh bị cậu Lăng chèn ép triệt để. Công hội quyền anh chúng ta đã không còn chút thể diện nào nữa, còn mở đại hội quyền anh làm gì?”
“Đừng nói linh tinh, vừa nãy hội trưởng đã khai trừ phó hội trưởng thường vụ Giang Thanh Hải. Chuyện này vẫn chưa có kết quả rõ ràng, chung quy vẫn phải thương lượng để quyết định kết quả”.
“Cứ đợi đi, lúc nào hội trưởng ra thì nói tiếp”.
“…”
Mọi người chờ đợi trong mưa, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía căn phòng phía xa.
Mà trong phòng lúc này.
Tống Bác Văn và Tống Tử Đường ngồi bên giường.
Trương Thiết Hùng bị trọng thương hôn mê đang nằm trên giường.
Trên trán Tống Bác Văn có đeo một chiếc khăn, vẻ mặt mệt mỏi.
Tống Tử Đường nói: “Bố, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế. Nếu không thì mặt mũi nhà họ Tống chúng ta còn để đi đâu được nữa?”
Tống Bác Văn dựa trên ghế, hai tay day huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay là sự sỉ nhục, là sự sỉ nhục quá lớn. Từ lúc Tống Bác Văn bố đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Tống đến giờ vẫn chưa từng phải chịu nỗi nhục nào lớn như thế này”.
Tống Tử Đường nghe vậy, trong lòng vô cùng buồn bã.
Trong lòng hắn, bố vẫn luôn là một con người sắt đá cao ngạo xa cách, mưa gió không đổ.
Vậy mà lại bị một mình Lăng Khôi ép đến bước này, chuyện này khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Một lúc sau, Tống Bác Văn mới hoàn hồn trở lại: “Tử Đường, đại hội quyền anh tiếp theo bố không tham dự nữa, con thay mặt bố tham gia đi. Con chăm sóc bọn họ một chút, tương đối rồi thì cho mọi người trở về sớm đi”.
Tống Tử Đường nói: “Nhưng khi trước bố đã sắp xếp mấy chuyện. Nếu như bố không ra mặt thì con cũng không tiện ban bố”.
Tống Bác Văn nói: “Không cần phải ban bố nữa”.
“Trước đó bố đã nói cần thu thêm mười phần trăm tiền hoa hồng, còn nói phải bãi chức Giang Thanh Hải, những chuyện này đều không ban bố nữa sao?”, Tống Tử Đường ngạc nhiên hỏi.
Tống Bác Văn nói: “Trong Công hội có một phần ba số người ủng hộ Giang Thanh Hải, vì nền móng của nhà họ Tống chúng ta, không thể bãi chức Giang Thanh Hải, nếu không nhà họ Tống sẽ mất đi lòng tin của mọi người trong Công hội quyền anh. Còn về chuyện tăng phần trăm tiền hoa hồng thì cũng tạm thời hoãn lại đã”.
“Việc khẩn cấp trước mắt là củng cố lòng người. Nếu không nhà họ Tống chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt”, Tống Bác Văn bày ra vẻ bình tĩnh và tầm nhìn xa trông rộng: “Công hội quyền anh có tốt đến mấy mà không nằm trong tầm kiểm soát tuyệt đối của nhà họ Tống chúng ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Càng vào thời khắc nguy cấp thì càng phải giữ bình tĩnh. Tuyệt đối không được đưa ra quyết định sai lầm. Đây cũng là lý do tại sao bố ở nơi này trầm tư lâu như vậy vẫn không tỏ thái độ, chính là để bản thân bình tĩnh lại, không ra quyết sách một cách nông nổi vào lúc lửa giận ngập đầu”.
“Bố suy nghĩ thật thấu đáo. Bây giờ con sẽ ra ngoài tiếp đãi bọn họ thay bố”, Tống Tử Đường cung kính nói, trong lòng càng thêm nể phục bố mình.
Tống Bác Văn nói: “Từ từ đã, ngoài ra con hãy nói với bọn họ, Tống Bác Văn bố cho phép con thay mặt mình đi thăm viếng năm người đã chết kia, an ủi gia đình của bọn họ, thể hiện sự hối lỗi của Công hội quyền anh chúng ta”.
“Nhà họ Tống chúng ta cao quý như thế nào? Sao có thể xin lỗi mấy người dân tầm thường được chứ?”, Tống Tử Đường không vui nói.
Tống Bác Văn nói: “Lăng Khôi này mặc dù hống hách ngạo mạn nhưng lời cậu ta nói, việc cậu ta làm đều đúng cả. Từ xưa đến tay, hướng về lòng dân mới là kế sách lâu dài nhất. Nhà họ Tống chúng ta muốn đứng vững trong Công hội quyền anh, nắm giữ quyền kiểm soát tuyệt đối đối với Công hội quyền anh thì buộc phải thu phục trái tim của tất cả mọi người trong Công hội quyền anh”.
Tống Tử Đường tranh luận: “Nhưng dù ba người Mã Đằng, Giang Thanh Hải với Lăng Khôi liên kết lại gây khó dễ thì cũng chỉ có một phần ba số thành viên ủng hộ thôi mà, điều này nói lên rằng quyền kiểm soát của nhà họ Tống chúng ta đối với Công hội vẫn vững chắc như cũ”.
“Ngu xuẩn! Nếu như hôm nay số người ủng hộ bọn họ không chỉ là một phần ba thì sao đây? Đạt đến năm mươi hay sáu, bảy mươi phần trăm thì thế nào? Vậy thì cục diện sẽ ra sao? Con dám nghĩ tới không?”, Tống Bác Văn gào lên, khiến cho Tống Tử Đường không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.
Quả thực, nếu như là cục diện như thế thì hắn không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Tống Bác Văn nói: “Thứ bố muốn không phải là quyền kiểm soát thông thường mà là quyền kiểm soát tuyệt đối. Những hành vi mà Lăng Khôi đã làm hôm nay cũng coi như nhắc nhở bố”.
“Con đã hiểu rồi. Bây giờ con sẽ đi làm theo những gì bố dặn dò”, Tống Tử Đường không dám tranh luận thêm nữa, lập tức rời đi.
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Thành phố Trung Hải chìm trong màn mưa mịt mờ, trong vòng ba ngày này đã lan truyền một câu chuyện.
Thời gian này số người tới bệnh viện Bình An đã nhiều hơn trước.
Vô số thành viên Công hội quyền anh đồng loạt mang theo giỏ hoa quả đến thăm hỏi những người bị thương và đã mất của Boxing Ngô Lâm. Sau đó ngay cả Tống Tử Đường cũng công khai tới xin lỗi, đền bù cho gia đình những người đó một khoản tiền khá lớn.
Tô Duệ Hân bị cảnh tượng này làm cho thót cả tim.
Ngày hôm nay vừa mới tới phòng làm việc đã nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng trước cổng bệnh viện thăm hỏi người bị thương và đã mất, vô cùng náo nhiệt.
“Giai Giai, tại sao những nhân vật lớn của Công hội quyền anh Trung Hải lại đến xin lỗi, đền bù cho gia đình những người bị thương và đã mất vậy chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tô Duệ Hân gọi Ngô Giai Giai tới phòng làm việc hỏi.
Ngô Giai Giai nói: “Chuyện này mà cậu cũng không biết sao?”
Tô Duệ Hân nghi hoặc: “Thì cậu nói luôn đi”.
Ngô Giai Giai nói: “Ba hôm trước không phải là ngày tổ chức đại hội mỗi năm chỉ có một lần của Công hội quyền anh hay sao, trong buổi đại hội đó đã xảy ra một chuyện rất lớn. Những người đã san bằng Boxing Ngô Lâm ban đầu là người sáng lập nên Boxing Trần Thị - Trần Vũ Anh và đồ đệ của ông ta Thuỵ Thanh. Sau này hai người đó đã trở thành cố vấn võ sư cho Công hội quyền anh. Thế nhưng ngày hôm đó anh Lăng cũng tới tham gia”.
Ban đầu Tô Duệ Hân chỉ tuỳ tiện nghe như một câu chuyện bình thường, thế nhưng lúc mà Ngô Giai Giai vừa nhắc đến hai chữ anh Lăng thì mắt Tô Duệ Hân liền sáng bừng lên, cô ngồi thẳng dậy: “Anh Lăng khá có năng lực tại thành phố Trung Hải, được mời tới tham gia đại hội nhà họ Tống cũng là hợp tình hợp lý”.
Ngô Giai Giai liền lắc đầu: “Anh ấy không hề được mời, là tự mình tới đó. Hơn nữa còn công khai giết chết hai người đầu sỏ trong vụ khiến cho năm người chết, sáu mươi tám người bị thương là Trần Vũ Anh và Thuỵ Thanh ngay tại đại hội quyền anh, ép cho nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi. Hiện giờ Công hội quyền anh và nhà họ Tống đồng loạt cử người đến xin lỗi và bồi thường cho gia đình những người đã chết và bị thương đều là vì anh Lăng cả”.
Tô Duệ Hân vô cùng ngạc nhiên: “Anh Lăng có thể chèn ép nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi sao? Thế thì cũng lợi hại quá rồi nhỉ?”