Chiến Thần Phục Thù

Chương 164



Lăng Khôi đứng dưới trời mưa gió, nhìn chằm chằm vào hai cây hoa quế.

“Anh Lăng Khôi, sao anh lại khóc?”, Dương Nguyệt lấy khăn giấy ra định lau nước mắt cho Lăng Khôi.

Lăng Khôi vội quay lại: "Anh có khóc đâu, là nước mưa chảy vào mắt thôi".

"Ồ!"

Dương Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ cất khăn giấy đi. Phải một lúc sau, cô ấy mới nói: "Mưa càng lúc càng to, chúng ta vào trong đi".

Vào đến phòng khách, Dương Nguyệt rót một tách trà nóng cho Lăng Khôi, cô ấy lấy khăn khô lau những giọt nước trên người Lăng Khôi: "Bố em ra ngoài nhặt ve chai còn mẹ đi làm thêm rồi, phải tối mới về cơ”.

Lăng Khôi lấy trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu rồi hít một hơi dài, lúc này cảm xúc của anh mới dịu xuống: “Mẹ em làm thêm gì vậy?”

Dương Nguyệt nói: "Mẹ em là người vụng về nên làm một số công việc nặng nhọc. Trước đây bà ấy từng làm công nhân cho một xưởng giày nhỏ gần đây. Sau này xưởng giày đóng cửa, gần đó lại có một công trường tuyển người, thế là mẹ em lại đi làm”.

“Công trường?”, Lăng Khôi cau mày.

"Đúng thế, là làm nhà cho người ta đó. Một nhà đầu tư xây dựng một khu dân cư mới gần đó. Tính theo ngày thì một ngày được hai trăm tệ, có điều mệt lắm!", Dương Nguyệt nói đến câu cuối thì giọng hơi khàn.

Khỏi phải nói một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi đi làm công trường vất vả đến thế nào.

Công việc nặng nhọc trên công trường, ngay cả thanh niên còn không gánh nổi chứ đừng nói đến một người già?

"Tất cả đều là do em kém cỏi. Nếu không phải vì em thì gia đình tôi đã không khổ như vậy. Em có lỗi với bố mẹ!", Dương Nguyệt nói, đôi mắt ươn ướt: "Lúc trước khi em vào trường y, em đã đã gặp một tên ác ôn, công việc chính của bố mẹ em bị mất, chúng còn đánh què chân bố em. Em vẫn luôn muốn kiếm nhiều tiền để bố mẹ được sống tốt hơn một chút”.

“Anh Lăng Khôi, em thật vô dụng”, Dương Nguyệt vừa khóc vừa nói.

Lăng Khôi ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói: "Em vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ mang lại cho cô chú có cuộc sống thật tốt. Là người thì ai cũng có lúc sai, cuộc đời mỗi người đều có những gánh nặng to lớn, và chỉ có mang trên vai gánh nặng đó bước tiếp mới có thể tiến về phía ánh sáng và gặp được hy vọng. Anh tin là em có thể làm được”.

Khi Lăng Khôi nói những lời này, tay cầm điếu thuốc của anh run lên.

Nếu nói vô dụng thì anh chính là người vô dụng nhất trên thế giới này.

Thân là chủ soái của Long Nha nhưng đã khiến cho năm mươi nghìn binh lính phải chôn vùi xương cốt trong băng tuyết trên núi Tuyết Long chỉ trong một đêm.

Năm mươi nghìn gia đình, năm mươi nghìn người vợ, năm mươi nghìn bậc cha mẹ, và vô số già trẻ gái trai.

Cảm giác tội lỗi về tất cả những điều này, gánh nặng về tất cả những điều này.

Không phải là Lăng Khôi sẽ phải gánh vác tất cả một mình sao?

Trong ba năm, Lăng Khôi luôn sống trong mặc cảm và tự trách bản thân.

“Anh Lăng Khôi, em thật sự có thể làm được sao?”, Dương Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nói.

"Được chứ. Bởi vì em cũng như Dương Kiệt, có bản chất và ý chí kiên cường. Nếu ý chí vẫn luôn còn đó thì mọi chuyện tất sẽ thành", Lăng Khôi nói một cách dứt khoát.

"Vâng".

Dương Nguyệt lau nước mắt, cảm thấy khá hơn rất nhiều: "Sắp chạng vạng rồi, anh ở đây chờ em, em đi ra gần đây mua ít đồ, lát nữa bố mẹ em về anh ở lại ăn cơm nhé”.

Lăng Khôi không từ chối.

Sau khi Dương Nguyệt rời đi, Lăng Khôi một mình nhìn căn nhà cũ nát.

Căn nhà có hai phòng, một phòng khách nhỏ, nhà bếp và phòng vệ sinh rất chặt hẹp.

Căn phòng lớn nhiều ánh sáng thì để cho Dương Nguyệt, còn căn phòng nhỏ vỏn vẹn sáu mét vuông thì Dương Thiết Quải và Tố Lan ở.

Lăng Khôi chậm rãi đi đến phòng của Dương Nguyệt.

Căn phòng tồi tàn được sắp xếp rất gọn gàng.

Một bàn làm việc, một giá sách nhỏ, tiếp đó là giường và tủ quần áo.

Giá sách chất đầy sách, đa số là sách y học, rất ít sách về biểu diễn.

Có thể thấy, thứ mà Dương Nguyệt muốn theo học nhất chính là y học.

Ngoài hai loại này ra thì còn có rất nhiều sách khác. Trong đó có ba cuốn đặc biệt rất bắt mắt: Bá Tế, Quang Minh Thần Ấn, Vương Bài Thần Y.

Chúng là gỗ được chạm khắc.

Lăng Khôi không thể không mở ba cuốn sách ra, anh thấy cô ấy đã ghi chú ở nhiều chỗ trên các trang, có vẻ như cô gái đã đọc chúng nhiều hơn một lần.

Ngoài ra còn có một số bài đọc về phương diện quân sự.

Trong một ô riêng biệt còn có một cuốn sổ đen.

Lăng Khôi mở nó ra và thấy đó là một cuốn nhật ký.

Hàng trăm trang giấy được viết chữ chi chít.

Trang nhật ký mới nhất là về những gì đã xảy ra ở nhà hàng Bạch Vân vài ngày trước. Dương Nguyệt đã ghi lại chi tiết những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, với một câu ở cuối là ‘anh Lăng Khôi cho mình một cảm giác rất quen thuộc. Mặc dù mình chỉ mới gặp anh ấy có hai lần, nhưng anh ấy giống như anh ruột của mình vậy. Từ trên người anh ấy, mình nhìn thấy ánh sáng và hy vọng. Nó đã làm vơi đi niềm mong nhớ của mình đối với anh mình trong những năm qua’.

Nhìn những lời này, Lăng Khôi rất lâu vẫn không thể nguôi ngoai được.

Anh tiếp tục mở thì phát hiện Dương Nguyệt không phải ngày nào cũng viết nhật ký, mà thường chỉ ghi lại những chuyện thú vị đã xảy ra.

Cảnh Trương Lộ mời một vị khách đến ăn tối và Dương Nguyệt gặp Lăng Khôi lần đầu tiên cũng được ghi lại.

Câu cuối cùng là: ‘Sự xuất hiện của Lăng Khôi khiến mình nhớ đến anh trai của mình. Mình tưởng rằng mình có thể nghe ngóng tung tích của anh trai, nhưng mình đã phải thất vọng. Anh ấy chỉ là chiến hữu trước đây của anh trai mình, cũng không biết anh mình có còn trên đời hay không, nếu anh không còn nữa thì không biết mình sẽ ra sao’.

Những câu văn bình thường và những lời giải thích bình thường đã ghi lại những tâm sự của một cô gái trẻ.

Lăng Khôi lại lật mở tiếp, anh thấy rằng Dương Nguyệt là một người rất tốt bụng và nhiệt tình. Nhưng cô vẫn luôn sống rất tự ti, tự trách bản thân và mặc cảm.

Lăng Khôi lật đến một trang nhật ký đã làm khơi dậy sự chú ý của anh.

Đó là chuyện của hai năm trước đây.

Dương Nguyệt đã được nhận vào Đại học Y khoa Trung Hải với số điểm xuất sắc và trở thành một thực tập sinh. Nhưng cô ấy đã gặp một kẻ ác ôn trong trường đại học. Kẻ ác ôn đó là một lãnh đạo của trường đại học. Vì thèm muốn vẻ đẹp của Dương Nguyệt, trong một bữa tiệc hắn đã chuốc cho Dương Nguyệt say xỉn rồi tặng Dương Nguyệt cho một đại ca khác. Tên đại ca đó đã đè Dương Nguyệt xuống đất và làm chuyện đốn mạt, hắn còn quay video tung lên trang web của trường học.

Sau khi Dương Nguyệt biết chuyện, cô đã lên kế hoạch cắt cổ tay tự tử trong phòng nhưng bố cô đã phát hiện ra kịp thời để ngăn cản.

Sau đó Dương Thiết Quải xông vào trường và đánh cho tên ác ôn đó một trận.

Vài ngày sau, một nhóm người mặc đồ đen xông vào nhà và đánh Dương Thiết Quải khiến ông ấy tàn tật suốt đời, chúng cũng đâm thủng một bên tai của Tố Lan. Kết quả là bây giờ Tố Lan chỉ còn một bên tai để nghe âm thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.