Chiến Thần Phục Thù

Chương 165



Dưới sự chỉ đạo của tên ác ôn, đơn vị đã trục xuất Tố Lan và Dương Thiết Quải, thẻ căn cước của họ bị đưa vào danh sách đen và các doanh nghiệp chính thống thông thường sẽ không thuê họ. Đây là lý do tại sao Dương Thiết Quải chỉ có thể sống sót bằng cách nhặt ve chai trong khi Tố Lan chỉ có thể đến một số nhà máy đen để làm việc nặng nhọc.

Những doanh nghiệp chính quy không cần họ.

Sau đó, để có tiền chữa trị cho Dương Thiết Quải, Tố Lan đã âm thầm bán máu, và cuối cùng là bán đi một quả thận. Nhưng chân của Dương Thiết Quải vẫn không được chữa khỏi.

Vì bệnh viện chính quy không nhận hồ sơ có vết nhơ.

‘Mấy lần mình đã muốn tự sát, nhưng mình không đành lòng về bố mẹ, mười năm nay anh trai không trở về, nếu mình rời khỏi thế giới này, bố mẹ sẽ phải cô độc đến già, đến cả người đưa tiễn cũng không có’. Dương Nguyệt mình lựa chọn việc sống lay lắt chính là để chăm sóc đàng hoàng cho bố mẹ.

Sau đó, Dương Nguyệt đi học trở lại và được nhận vào Học viện Hí kịch Trung Hải. Ban đầu, trường đại học không nhận cô vì có vết nhơ. Sau đó, nhờ có sự giúp đỡ của Hồ Tịnh, cô ấy mới miễn cưỡng được vào Học viện Hí kịch Trung Hải.

Sau khi nhập học, Dương Nguyệt rất muốn nhận vai diễn. Tuy nhiên, các công ty điện ảnh và truyền hình thông thường không thuê cô, lại là vì vết nhơ.

Sự nghiệp diễn xuất của Dương Nguyệt rất lận đận.

—— Anh ơi, khi nào anh mới về? Một mình em sắp không trụ nổi nữa rồi. Anh là niềm hi vọng để em sống tiếp, em không muốn cứ mãi là gánh nặng của bố mẹ. Một mình em rất mệt mỏi, em khổ lắm, em khó chịu lắm.

—— Anh trai, em nhớ anh rồi. Anh đang ở đâu vậy?

—— Anh trai, em sẽ đợi anh, tiếp tục đợi, tiếp tục đợi. Chờ đợi anh quay lại. Bố mẹ đều đang nhớ anh lắm đấy!

Cầm cuốn sổ và nhìn những dòng chữ trên đó, trái tim của Lăng Khôi như tan nát.

Nước mắt anh lại ứa ra, rơi ‘tí tách tí tách’trên tờ giấy, thấm đẫm những dòng chữ trên đó.

Lăng Khôi luôn muốn tìm ra tên và những thông tin liên quan của kẻ ác ôn kia nhưng lục tung toàn bộ cuốn sổ mà không tìm ra.

Chỉ duy nhất một trang ở giữa đã bị xé bỏ.

Trang giấy rách đó lại chính là mấy ngày mà Dương Nguyệt bị bọn ác ôn ức hiếp.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Lăng Khôi vội đặt cuốn sổ về vị trí cũ rồi lau nước mắt.

“Anh Lăng Khôi, anh làm gì trong phòng em vậy?”, Dương Nguyệt vội vàng xách giỏ rau vào, tò mò hỏi.

“Không có gì đâu, anh chỉ xem nơi thường ngày em học tập thôi”, Lăng Khôi giả vờ nhìn xung quanh.

Dương Nguyệt nói: "Anh không đụng vào đồ của em chứ?”

“Không. Anh giống một người không có tố chất như vậy sao?”, khả năng nói dối của Lăng Khôi quả thực là đỉnh cao, anh không đỏ mặt cũng không thở gấp.

“Nhìn thì không giống”, Dương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Em đi rửa rau nấu cơm. Bố mẹ em sắp về rồi, hay là anh giúp em nhé?”

"Hay là để anh nấu luôn cho!”

“Anh cũng biết nấu ăn à?”, Dương Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô ấy, Lăng Khôi là ông trùm hàng đầu có thể dựa vào sức của chính mình trấn áp gia tộc họ Hàn.

Một ông lớn như vậy mà cũng biết nấu ăn sao?

"Đương nhiên, đồ ăn anh nấu rất ngon đấy, em hỗ trợ anh nhé”, Lăng Khôi nhấc giỏ rau và đi thẳng vào bếp.

Phòng bếp đốt bằng than củi nên việc nấu nướng gặp nhiều bất tiện.

Nhưng Lăng Khôi vẫn làm một bữa tối thịnh soạn với tài nấu ăn ngon của mình.

Dương Nguyệt ngẩn người: "Oa, có đủ cả vị, mùi thơm, màu sắc, anh Lăng Khôi, anh thật lợi hại”.

“Cũng tạm thôi. Đợi cô chú trở về thì có thể ăn cơm được rồi", Lăng Khôi cởi tạp dề, rửa sạch tay và nói chuyện phiếm với Dương Nguyệt trong phòng khách, chờ vợ chồng Tố Lan trở về nhà.

Khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà được chiếu sáng bằng ngọn đèn sợi đốt màu vàng sẫm.

Đến gần chín giờ, Tố Lan giúp Dương Thiết Quải đẩy chiếc xe ba bánh chở đầy phế phẩm vào cổng.

Lăng Khôi và Dương Nguyệt vội vàng bước tới để giúp đỡ.

Hôm nay thu hoạch rất lớn nên tâm trạng của Dương Thiết Quải rất tốt: "Vào những ngày mưa, trên đường có rất ít người nhặt rác. Thu hoạch của chú hôm nay bằng cả mấy ngày trước. Tiểu Nguyệt, Lăng Khôi đến rồi mà con cũng không gọi điện thoại cho bố sớm để bố về sớm một chút”.

“Nói ít thôi, ông mau đi tắm rửa rồi ăn cơm, đừng để Tiểu Khôi đợi lâu nữa”, Tố Lan thúc giục.

Sau khi ăn uống no nê, Dương Nguyệt giúp Tố Lan dọn dẹp bát đĩa, trong khi Dương Thiết Quải ra sân một mình và lấy tẩu hút thuốc ra.

“Chú ơi, hút của cháu này”, Lăng Khôi đưa cho ông ấy một điếu.

Ở niên đại này rồi mà vẫn còn dùng tẩu để hút thuốc, thật khiến người khác phải đau lòng.

"Vậy chú sẽ hút một điếu", Dương Thiết Quải ngậm điếu thuốc vào miệng và hít một hơi thoải mái sau khi châm thuốc: "Tố Lan thấy cháu đến thì vui lắm. Lâu lắm rồi nhà chú không nhộn nhịp như vậy rồi. Tiểu Khôi, người làm chú này ở đây xin được cảm ơn cháu”.

Lăng Khôi nói: "Chú đừng nói lời khách sáo như vậy. Là cháu phải cảm ơn cô chú mới phải”.

Chính là cô chú đã cho cháu cơ hội để báo hiếu giúp Dương Kiệt.

Chính cô chú là những người đã làm cho cảm giác áy náy và tự trách của cháu bớt đi một chút.

Hai người ngồi trong sân, vừa hút thuốc vừa tán gẫu hồi lâu, Lăng Khôi đột nhiên nói: "Chú Thiết này, cháu muốn hỏi chú một chuyện, mong chú đừng để bụng”.

Dương Thiên Quải hơi ngà ngà say, ông nói đầy vẻ phóng khoáng: "Cháu với chú còn khách sáo gì chứ, cháu cứ nói đi, chú không để bụng đâu!”

Lăng Khôi nói: “Tên ác ôn năm xưa đánh gãy chân chú tên là gì vậy ạ?”

"Rầm”.

Dương Thiết Quải chưa kịp trả lời thì đã ngủ gục ngay trên bàn.

Lăng Khôi thở dài, đứng dậy chào tạm biệt Tố Lan và Dương Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, cô Lan, chú uống hơi nhiều, cháu cũng nên về rồi ạ”.

“Tiểu Nguyệt, mau tiễn anh con đi”, Tố Lan căn dặn.

Dương Nguyệt tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa, Lăng Khôi để lại số điện thoại của mình cho cô gái: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi cho anh. Anh trai của em vẫn chưa trở về, từ nay về sau, anh sẽ là anh của em".

"Vâng. Cảm ơn anh, em nhất định sẽ nghe lời anh và mạnh mẽ sống tiếp", Dương Nguyệt rất vui.

Sau khi Lăng Khôi rời đi, Dương Nguyệt đã đứng ngây ở cổng một lúc lâu mới quay vào trong sân.

Nhìn thấy Dương Thiết Quải ngồi dưới mái hiên hút thuốc lá, Dương Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: "Vừa rồi không phải bố uống quá nhiều sao?"

Dương Thiết Quải hít một hơi thật sâu: “Làm sao bố có thể uống quá nhiều được chứ, chỉ là bố không muốn trả lời câu hỏi của Lăng Khôi thôi".

Dương Nguyệt rất tò mò: "Anh ấy hỏi bố chuyện gì?”

Dương Thiết Quải lắc đầu: "Không có gì. Cậu ấy muốn cho bố một khoản tiền, bố ngại không thể công khai bác bỏ thể diện của cậu ấy nên giả vờ say cho xong chuyện”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.