Trước câu hỏi của Lăng Khôi, Tôn Bác cảm thấy áp lực rất lớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Hợp đồng này là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của toàn bộ Đại học Y khoa Trung Hải.
Tập đoàn Trần Thị đã mua ba mươi phần trăm cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Đại học Y khoa Trung Hải.
Như mọi người đều biết, sự phát triển của các trường y đòi hỏi nguồn kinh phí rất lớn. Kể từ khi thành lập, Đại học Y khoa Trung Hải hoàn toàn là một doanh nghiệp cổ phần. Với sự phát triển không ngừng của trường đại học y, những cổ phần này ngày càng có giá trị hơn.
Tính trên cơ sở tài sản lưu động, muốn mua ba mươi phần trăm cổ phần mà không có một tỷ tệ thì sẽ không thể mua nổi.
Tập đoàn Trần Thị thực sự có thể bỏ ra số vốn lớn như vậy cho người thanh niên trước mặt như thế ư?
Làm sao Tôn Bác dám xem thường chứ?
Một khi đắc tội với Lăng Khôi, ông ta có thể bị cách chức hiệu trưởng chỉ trong nháy mắt.
Lăng Khôi rót cho mình một tách trà và nhấp một ngụm: "Hai năm trước, Đại học Y khoa Trung Hải có một sinh viên năm nhất tên là Dương Nguyệt, ông có ấn tượng không?”
“Không có ấn tượng gì!”, Tôn Bác hơi sửng sốt, cơ thể bất giác giác hít sâu một hơi.
“Tôi ghét nhất người khác nói dối trước mặt tôi”, ánh mắt Lăng Khôi nhìn Tôn Bác sắc như dao.
Tôn Bác sởn cả tóc gáy, không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi.
“Tuy rằng tôi có từng nghe nói về chuyện này”, sau khi Tôn Bác cân nhắc, ông ta đột nhiên nói một cách vô cùng chắc chắn: “Nhưng tôi không biết rõ lắm”.
Lăng Khôi nói một cách bình tĩnh: "Tôi mới chỉ nói một cái tên thôi mà ông đã căng thẳng như vậy rồi, còn nói nhiều hơn cả tôi nữa, điều đó chứng tỏ ông có biết chuyện năm đó”.
Tôn Bác nhíu chặt mày lại, cơ thể hơi run rẩy.
Lăng Khôi tiếp tục: "Chuyện năm đó Dương Nguyệt bị sàm sỡ, kẻ giở trò là một lãnh đạo cấp cao của trường Đại học Y khoa Trung Hải. Cũng chính là tên ác ôn đó đã chuốc say Tôn Nguyệt ở buổi tiệc, sau đó hiến tặng cho một ông trùm, kết quả là bị ông trùm đó làm nhục, còn đăng cả video lên trang web nội bộ của trường”.
Lăng Khôi vừa uống trà vừa nói: "Sau đó, bố của Dương Nguyệt đến trường và đánh đập tên ác ôn đó một trận. Sau đó trong vài ngày, một nhóm người mặc đồ đen đã xông vào nhà của Dương Nguyệt và đánh gãy chân của Dương Thiết Quải, còn đâm thủng một bên tai của Tố Lan. Điều gây sốc hơn là thay vì trừng phạt tên ác ôn đó, nhà trường đã sa thải Dương Nguyệt, khiến cho chứng minh thư của cả gia đình ba người phải chịu vết nhơ, từ đó sống cuộc sống không bằng loài chó lợn”.
"Mặc dù tất cả những chuyện này đã qua đi được hai năm rồi, nhưng chắc hẳn ông phải có ấn tượng rất sâu sắc đối với một chuyện lớn như vậy, thế mà ông lại nói ông không biết?”, Lăng Khôi siết chặt tách trà, ánh mắt đanh lại nhìn ông ta nói.
"Mặc dù tôi biết một chút về vấn đề này, nhưng tôi biết rất ít".
Lăng Khôi trực tiếp ngắt lời: "Vậy thì hãy nói cho tôi biết những gì ông biết”.
Tôn Bác nói: "Tên ác ôn đó đúng là một lãnh đạo cấp cao của trường chúng tôi, và người mà Dương Thiết Quải đánh là Lý Duy Duy, một nhân viên cấp cao của trường chúng tôi”.
“Lý Duy Duy là ai?”, kể từ khi Lăng Khôi nhìn thấy tờ giấy bị xé rách trong cuốn sổ, và từ khi Lăng Khôi thấy Dương Thiết Quải thà giả vờ say còn hơn là phải trả lời câu hỏi của anh, Lăng Khôi liền biết rằng chuyện năm đó không phải là chuyện nhỏ.
Chính vì điều này mà Lăng Khôi đã quyết định đích thân ra mặt xử lý.
Thậm chí anh còn yêu cầu Trần Lâm mua ba mươi phần trăm cổ phần của Đại học Y khoa Trung Hải. Một mặt để thuận tiện cho việc điều tra vấn đề này của mình. Mặt khác cũng là để mở đường cho tương lai của Tô Duệ Hân.
Tôn Bác nói: "Tôi không ở trường vào thời điểm xảy ra sự việc. Mọi thứ trong trường đều do Lý Duy Duy kiểm soát. Sau khi tôi quay lại, chuyện này đã được niêm phong rồi. Sự hiểu biết của tôi về vấn đề này chỉ giới hạn trong hồ sơ thôi”.
Lăng Khôi càng nghe càng cảm thấy chuyện này không đơn giản: "Nói cách khác, kẻ ác ôn năm đó chính là Lý Duy Duy?”
Tôn Bác nói: "Dù sao người bị Dương Thiết Quải đánh đập cũng là Lý Duy Duy. Về việc tên ác ôn có phải là Lý Duy Duy hay không thì tôi không biết. Cậu có thể hỏi người liên quan”.
“Nếu tôi có thể tìm hiểu được toàn bộ câu chuyện từ người có liên quan thì tôi tìm ông làm gì?”, ánh mắt Lăng Khôi hằn học: “Hồ sơ đó còn không?”
Tôn Bác nói: "Còn. Nếu cậu muốn, trở về tôi có thể sao lại cho cậu một bản”.
Lăng Khôi nói: "Càng sớm càng tốt. Ngoài ra, Lý Duy Duy bây giờ đang ở đâu?”
Tôn Bác nói: "Lý Duy Duy chết rồi”.
“Chết rồi?”, Lăng Khôi giật mình, anh càng lúc càng cảm thấy đằng sau chuyện này không hề đơn giản.
Đây đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Lăng Khôi hoàn hồn lại và chậm rãi nói: “Hắn chết như thế nào?”
Tôn Bác nói: "Khi trở về tôi còn gặp mặt Lý Duy Duy lần cuối cùng, tôi cũng đã cố tình hỏi về chuyện này. Lúc đó thần sắc Lý Duy Duy không được tốt, tinh thần hoảng loạn, hình như mắc phải bệnh nặng, không nói gì cả. Sau đó cậu ta xin nghỉ ốm mấy hôm, rồi chết vì bệnh ở nhà”.
“Bệnh gì?”, Lăng Khôi rất cẩn thận hỏi.
Tôn Bác nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy thi thể của cậu ta. Người ta đồn rằng cậu ta đột ngột qua đời do làm việc quá sức".
Lăng Khôi nói: “Lý Duy Duy có phải là loại người tham công tiếc việc không?”
Tôn Bác nói: "Thường ngày Lý Duy Duy làm việc khá nghiêm túc, hơn nữa còn thích đeo bám vào những thứ quyền lực, mối quan hệ xã hội rất nhiều. Quả thực là cậu ta sống rất mệt mỏi, nhưng nếu nói rằng đột ngột qua đời vì làm việc quá sức thì hơi cường điệu”.
Lăng Khôi cầm tách trà, xem xét kỹ lưỡng những gì đã xảy ra rồi buột miệng hỏi: "Sau đó thì sao?”
Tôn Bác lắc đầu nói: "Không có sau đó nữa. Chuyện này cứ như vậy lắng xuống, từ đó đến nay không ai nhắc tới nữa”.
Lăng Khôi nói: “Chuyện này có ai khác nhúng tay vào không?”
Tôn Bác nói: "Lúc đó tôi cũng đã điều tra cẩn thận nhưng không tìm ra bất cứ manh mối nào. Toàn bộ sự việc do một mình Lý Duy Duy xử lý, không có người thứ hai nhúng tay vào. Với tư cách là hiệu trưởng, chuyện này xảy ra dưới sự quản lý của tôi, tôi cũng rất hoảng sợ vì chuyện lớn như vậy xảy ra nên sau đó tôi đã đến nhà Dương Nguyệt để hỏi về chuyện này”.
Lăng Khôi nói: "Kết quả thế nào?”
Tôn Bác nói: "Không có kết quả. Lúc đó Dương Thiết Quải cũng không biết rõ nội tình, thậm chí ngay cả bản thân Dương Nguyệt còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó, Dương Nguyệt uống quá nhiều, cũng không thấy rõ kẻ đã làm nhục mình trông như thế nào. Lý Duy Duy vì bị Dương Thiết Quải đánh nên cậu ta mới bị hiểu nhầm là thủ phạm. Thực tế, có thể không phải Lý Duy Duy đã làm điều đó. Có điều Lý Duy Duy đã chết rồi, vì vậy chuyện này chỉ đành cứ thế cho qua thôi”.