"Lăng Khôi? Sao anh lại đến đây?”, Ngô Giai Giai hét lên: "Anh điên rồi sao? Đây là hợp đồng sáp nhập ba bệnh viện của chúng ta. Anh cứ thế xé nó ra như thế ư? Não anh có bị ẩm IC không đấy?”
"Lăng Khôi, cái tên phá hoại này, anh đang muốn làm hại bệnh viện Bình An đấy à?”
Ngô Giai Giai nhảy dựng lên.
Ngô Giai Giai rất hài lòng với việc đàm phán sáp nhập với những điều kiện tốt đẹp như vậy. Vốn tưởng rằng đã nhìn thấy viễn cảnh bệnh viện Bình An nắm giữ được toàn bộ thị trường y tế của thị trấn Hoa Hồng rồi.
Bây giờ lại bị Lăng Khôi chen vào, xé bỏ hợp đồng trước mặt mọi người, sự hợp tác này e rằng sẽ không còn nữa.
Tô Duệ Hân lại không quá tức giận, ngược lại còn mỉm cười: "Lăng Khôi, anh đến làm gì vậy?”
Nếu như lúc bình thường, chắc chắn Tô Duệ Hân rất tức giận.
Nhưng hôm nay lại không hề.
Có lẽ cô vẫn còn đang e ngại về vấn đề sau khi sáp nhập, đối phương muốn ba mươi phần trăm cổ phần.
Từ góc độ lý trí mà nói, giao dịch này rất có lợi, nhưng không hiểu tại sao Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lăng Khôi đã xé bỏ hợp đồng, ngược lại còn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Lăng Khôi nói: “Anh lo em bị thiệt nên đến đây giúp em”.
Ngô Giai Giai không nhịn được cười lên thành tiếng: "Bây giờ anh thậm chí còn không nuôi nổi bản thân mình, còn muốn giúp Duệ Hân? Đầu óc anh ngày càng có vấn đề rồi đấy, phải đi khám thôi”.
Tô Duệ Hân cũng mỉm cười: "Lăng Khôi, anh đừng nói mạnh mồm như thế, nghiêm túc một chút có được không?”
Lăng Khôi nghiêm mặt nói: "Anh đang rất nghiêm túc”.
Lý Long nhìn thấy Lăng Khôi xuất hiện thì sợ tới mức toàn thân ớn lạnh.
Lần gần đây nhất là tại nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi đã dùng thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ để nghiền nát ông ta và còn làm ông ta thiệt hại nghiêm trọng. Đương nhiên ông ta biết thân phận của Lăng Khôi rất phi thường, nhưng không dám nói ra.
Tô Duệ Hân nói: "Vậy anh nói thử xem, vì sao muốn xé bỏ hợp đồng này?”
Lăng Khôi nói: "Anh vừa nghe được một số tin tức. Bệnh viện Tỉnh Bằng và bệnh viện Hoa Hồng đã tự ý tăng giá thuốc, dùng lại thiết bị y tế đã qua sử dụng và bán hàng giả. Hiện giờ họ đang bị Công đoàn Trung Hải kiểm tra rất nghiêm ngặt. Việc bị niêm phong cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
Anh vừa dứt lời thì Tỉnh Bằng và Lý Long đều vô cùng sợ hãi.
Tin tức này là tuyệt mật, sao Lăng Khôi lại biết?
Lại còn nói ra trước mặt mọi người nữa!
Ngô Giai Giai sửng sốt: "Những gì anh nói là sự thật ư?”
Lăng Khôi nói: "Tất nhiên”.
Tô Duệ Hân nói: "Anh nghe tin này ở đâu ra thế?”
Vẻ mặt Lăng Khôi khó xử: "Khi anh mới bước vào đây, rất nhiều người trong nhà hàng Á Vận đang thảo luận về vấn đề này. Lẽ nào hai người không biết sao?”
“Còn có chuyện như vậy sao?”, Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều choáng váng.
Lúc này Tỉnh Bằng mới ho khan một tiếng nói: "Lăng Khôi, cậu đừng ngậm máu phun người, bệnh viện của chúng tôi hiện tại rất tốt, không có chuyện như cậu nói. Hơn nữa, chúng tôi đã điều hành bệnh viện nhiều năm rồi, rất có danh tiếng. Tại sao chúng tôi phải làm như vậy chứ? Chúng tôi đâu có ngu?"
Lăng Khôi ngồi bên cạnh Tô Duệ Hân, tự mình rót một ly rượu, liếc nhìn Lý Long: "Lý Long, lời tôi nói có phải là sự thật không?”
Lý Long cả kinh: "Thật, là sự thật”.
“Ông Long, mẹ kiếp, ông đang bắt đầu ăn nói linh tinh cái gì thế?”, Tỉnh Bằng hoảng sợ, giọng nói hơi run rẩy.
Lý Long cẩn thận quan sát những thay đổi trong biểu hiện của Lăng Khôi, chỉ thấy Lăng Khôi đang tự uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình.
Càng như vậy, Lý Long càng cảm thấy áp lực, sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng ông ta nói: "Tỉnh Bằng, mọi chuyện đã vỡ lở rồi, đừng giấu giếm nữa. Lăng Khôi nói đúng, đúng là hai bệnh viện chúng tôi đã làm chuyện không nên làm. Bây giờ đã bị Công đoàn Trung Hải điều tra nghiêm ngặt, sắp tới sẽ bị niêm phong. Chính vì như vậy nên hai nhà chúng tôi mới không tiếc mọi giá mong được sáp nhập”.
"Ông Long, ông đang làm gì vậy? Chỉ thiếu chút nữa thôi là chúng ta có thể ký kết được hợp đồng rồi, đây là chuyện chỉ một lần là được mãi mãi về sau. Sao ông lại…”, Tỉnh Bằng bước lên phía trước kéo tay áo Lý Long điên cuồng hét lên.
"Chuyện đã lan rộng rồi, không giấu được nữa đâu. Tỉnh Bằng, ông đừng ngốc nữa, tôi làm như vậy là đang cứu mạng ông đấy. Nếu như ông còn u mê không tỉnh ngộ thì chết thế nào ông cũng không biết đâu”, Lý Long đẩy Tỉnh Bằng ra.
Lý Long biết Lăng Khôi chính là cậu Lăng nổi như cồn. Nếu như khiến cậu Lăng tức giận thì phải làm sao đây?
Cái gì mà sự việc đã lan rộng rồi, cái gì mà mọi người đều đang bàn luận về chuyện của hai bệnh viện?
Sao có thể như thế được chứ?
Lý Long dùng ngón chân cũng đoán được chắc chắn là do Lăng Khôi âm thầm chỉ đạo, cố tình đưa tin tức ra ngoài.
Mặc dù Lý Long biết, nhưng ông ta có thể chống lại sao?
Ông ta không thể.
Lăng Khôi nói: "Mặc dù hai bệnh viện của các ông sắp bị niêm phong, nhưng vẫn còn chút giá trị. Nếu như có thể bán lại cho bệnh viện Bình An với cái giá hợp lý thì đó cũng là kết cục tốt đẹp”.
Lý Long nói: “Ý này hay, đối với chúng tôi mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi. Tôi bằng lòng bán bệnh viện Hoa Hồng cho bệnh viện Bình An. Còn về giá cả, Lăng Khôi cậu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu!”
"Ông Long, ông điên rồi sao? Hai bệnh viện của chúng ta đã hoạt động hơn mười năm, nền tảng vững chắc, sao có thể để cậu ta tùy tiện ra giá được chứ?”, Tỉnh Bằng sắp phát điên.
Lăng Khôi uống một hớp rượu: "Tỉnh Bằng, ông có thể không bán bệnh viện cho vợ tôi, vậy thì ông cứ đợi bị niêm phong đi. Đến lúc đó nó không đáng một xu, toàn bộ tài sản đều xung công quỹ nộp thuế hết. Ông tự mình chọn đi”.
“Ức hiếp người, ức hiếp người quá đáng”, Tỉnh Bằng tức đến mức giậm chân: “Vậy thì cậu cũng không thể tùy tiện ra giá chứ. Nhỡ đâu cậu chỉ ra giá có mấy chục triệu tệ thì chẳng phải là sỉ nhục người khác sao?”
Có thể mua một bệnh viện với giá mấy chục triệu tệ?
Cả Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều ngẩn ra.
Nếu mua theo giá thị trường, cả hai bệnh viện Hoa Hồng và bệnh viện Tam Tỉnh cộng lại, ít nhất cũng phải vài trăm triệu tệ. Với nguồn lực tài chính của bệnh viện Bình An hiện nay, căn bản không thể mua được hai bệnh viện.
Nhưng Lăng Khôi vào làm loạn một hồi, Tỉnh Bằng đã đưa ra mức giá vài chục triệu tệ?
Thế này đâu khác gì lắm so với việc mua bắp cải đâu?
Ngô Giai Giai suýt nữa định nói là không cần mấy chục triệu tệ đâu, một trăm triệu tệ là có thể lập tức ký hợp đồng.
Tô Duệ Hân cũng hoàn toàn chấp nhận con số một trăm triệu tệ. Bệnh viện Bình An có thể chi được số tiền này, suýt chút nữa thì Tô Duệ Hân định mở miệng đàm phán về chuyện mua lại.
Lúc này Lăng Khôi lại lên tiếng: "Mấy chục triệu tệ sao? Vậy mà ông cũng nói ra được? Bệnh viện sắp bị niêm phong đến nơi rồi, nó gần như không đáng giá một xu. Hơn nữa, các người làm giả thuốc, dung túng bao che, nâng giá thị trường, ép buộc bệnh nhân. Bệnh viện của các người bị niêm phong xem như tốt lắm rồi, nếu như Công đoàn Trung Hải làm thêm bước nữa thì ngay cả hai người cũng sẽ bị bắt để hỏi tội đấy”.
Anh vừa dứt lời thì Lý Long kinh hãi quỳ luôn xuống đất và hét lên: "Tôi bán! Lăng Khôi, cậu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu”.
Tỉnh Bằng nói: "Năm mươi triệu tệ, một xu cũng không được thiếu”.
Ngô Giai Giai định đồng ý thì Lăng Khôi nói trước: "Quá nhiều. Sai từ cấp số lượng rồi!”
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai hít sâu một hơi, yên lặng chờ Tỉnh Bằng và Lý Long.
Họ sẽ không đẩy giá xuống dưới mấy chục triệu tệ thật chứ?
Tỉnh Bằng nói: "Chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ?”