"Được, tôi đồng ý”, Tô Duệ Hân đồng ý ngay: "Giai Giai, đi chuẩn bị tiền”.
Lăng Khôi đột nhiên nói: "Lý Long, ông cũng muốn bán với giá chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ à?”
Lý Long run rẩy: "Tôi bán với giá chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ được không?”
Lăng Khôi giơ một ngón tay lên.
Lý Long lập tức hiểu ra, ngập ngừng hỏi: "Một triệu tệ?”
Lăng Khôi lắc đầu.
Lý Long lại nói: "Một trăm nghìn tệ?”
Lăng Khôi tiếp tục lắc đầu.
Lý Long biến sắc: "Mười nghìn tệ?”
Lăng Khôi vẫn lắc đầu.
“Một nghìn tệ?”, đầu Lý Long sắp nổ tung.
Lăng Khôi lấy trong túi ra hai trăm tệ đặt lên bàn: "Hai trăm tệ, mua bệnh viện của cả hai người”.
"Mẹ kiếp!”
"Mẹ kiếp!”
Tỉnh Bằng bỏ lại tất cả rời đi: "Ức hiếp người, ức hiếp người quá đáng. Hai trăm tệ? Cậu đuổi ăn mày đấy à? Cho dù tôi không cần bệnh viện này cũng không bán cho cậu với giá một trăm tệ”.
"Đen đủi”.
Tỉnh Bằng tức giận bỏ đi.
Lý Long nhất thời cũng không thể chấp nhận được, liền đi theo Tỉnh Bằng rời đi.
"Lăng Khôi, anh điên rồi sao? Một trăm tệ mua bệnh viện hạng hai đã hoạt động nhiều năm? Não anh có vấn đề sao?”, Ngô Giai Giai bất mãn mắng Lăng Khôi, định đứng dậy đuổi theo.
Tô Duệ Hân cũng hung hăng nhìn Lăng Khôi: "Đúng là anh phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi”.
Lăng Khôi cầm ly rượu tiếp tục uống, không hề vội vàng nói: "Đừng đuổi theo, bọn họ sẽ quay lại thôi”.
Ngô Giai Giai không cho là như vậy liền đuổi theo ra khỏi cửa: "Anh thì hiểu cái gì, nếu như mấy chục triệu tệ có thể mua được hai bệnh viện này, đối với bệnh viện Bình An chúng ta mà nói đã là giá hời lắm rồi. Sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này chứ?”
Lăng Khôi nói: "Giờ không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề của số phận".
Một lúc sau, Ngô Giai Giai chán nản quay trở lại, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng.
Tô Duệ Hân vội vàng hỏi: "Có đuổi được không?”
Ngô Giai Giai lắc đầu: "Không đuổi kịp, họ đi nhanh quá. Hơn nữa còn rất tức giận, căn bản không muốn nói chuyện với mình”.
“Hầy, thật đáng tiếc”, Tô Duệ Hân đầy vẻ tiếc nuối: “Thật tiếc khi bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy”.
"Lăng Khôi, tất cả đều là do anh. Nếu không phải do anh ở giữa gây rối thì chúng tôi đã thâu tóm được hai bệnh viện đó từ lâu, để rồi từ nay về sau thị trường y tế của thị trấn Hoa Hồng đã là của bệnh viện Bình An chúng ta rồi”, Ngô Giai Giai đầy bất mãn nói.
Tô Duệ Hân cũng bất mãn nhìn Lăng Khôi.
Lăng Khôi uống hết ly rượu cuối cùng và đặt chiếc ly lên trên hai tờ tiền một trăm tệ: "Trong vòng một giờ họ sẽ quay lại lấy hai trăm tệ này”.
"Ngây thơ, anh thật là ngây thơ. Anh chỉ là nhân viên bảo vệ ở bệnh viện Bình An, còn bị đuổi việc nữa. Anh đến đây nói chuyện về bệnh viện cũng không hợp lý. Bây giờ việc đàm phán sáp nhập đã bị anh phá hoại, anh lại còn ăn nói ngông cuồng? Anh bảo Duệ Hân phải khó khăn đến thế nào nữa đây?”, Ngô Giai Giai rất tức giận.
“Hai người cứ đợi một tiếng nữa là được”, Lăng Khôi không tiếp tục tranh luận với họ, mà đứng dậy rời đi: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề sinh mạng”.
Lăng Khôi rời đi.
“Thần kinh!”, Ngô Giai Giai đầy kích động: “Duệ Hân, cậu đã nhìn thấy chưa? Tên Lăng Khôi đó là đồ thần kinh. Hai trăm tệ mà muốn mua hai bệnh viện? Anh ta tưởng là trúng vé số chắc? Cho dù là mua vé số, người được trúng thưởng cũng không phải là anh ta!”
Tô Duệ Hân đầy vẻ lúng túng: "Lăng Khôi quả thực càng ngày càng không bình thường. Về nhà mình sẽ tìm cho anh ta một bác sĩ tâm lý. Cứ tiếp tục thế này chưa biết chừng lúc nào đó anh ta bị điên thật”.
Hai người quở trách Lăng Khôi một thôi một hồi.
Ngô Giai Giai nói: "Hay là mình liên lạc lại với Tỉnh Bằng và Lý Long để xem họ có đồng ý bán bệnh viện cho chúng ta với giá mấy chục triệu tệ không nhé?”
Tô Duệ Hân gật đầu: "Được, cậu liên hệ thử xem”.
Ngô Giai Giai nhấc máy và chuẩn bị quay số.
Đột nhiên cửa phòng VIP bị đẩy ra, Tỉnh Bằng và Lý Long vội vàng bước vào.
Lý Long nhìn thấy trên bàn có hai tờ tiền lớn màu đỏ, ông ta cầm luôn lấy một tờ: "Tổng giám đốc Tô, tôi đồng ý bán bệnh viện Hoa Hồng cho cô với giá một trăm tệ”.
Tỉnh Bằng nhặt một tờ tiền lớn màu đỏ khác: "Tôi cũng đồng ý bán bệnh viện Tỉnh Bằng với giá một trăm tệ cho Tổng giám đốc Tô. Mong cô nhanh chóng mua bệnh viện của tôi đi”.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến chết người.
Cả Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều mắt chữ A miệng chữ O.
Hai người này thực sự muốn bán bệnh viện với giá một trăm tệ?
Mọi thứ đều giống như Lăng Khôi đã nói.
Tô Duệ Hân nhớ lại những lời Lăng Khôi đã nói, mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại: “Chuyện này là sao?”
Lý Long nói: "Những gì Lăng Khôi nói vừa rồi là sự thật. Đúng là hai bệnh viện của chúng tôi có một số lượng lớn các hoạt động bất hợp pháp và hiện đang bị Công đoàn Trung Hải phong tỏa. Không những tất cả tài sản của hai bệnh viện của chúng tôi bị tịch thu, mà viện trưởng của hai bệnh viện chúng tôi cũng phải chịu tội liên đới, phải chịu trách nhiệm. Chỉ có bán bệnh viện cho bệnh viện Bình An, nhận được sự tài trợ và hỗ trợ từ bệnh viện Bình An thì chúng tôi mới được tha. Chuyện trước đây là chúng tôi đã sai, mong Tổng giám đốc Tô không tính toán chuyện trước đây, giơ cao đánh khẽ, thu nhận bệnh viện của tôi”.
Tỉnh Bằng cũng nói: "Nếu Tổng giám đốc Tô chê nhiều thì tôi có thể bán bệnh viện với giá một tệ, thậm chí cho không cũng được”.
Vừa rồi Tỉnh Bằng tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, kết quả là vừa ra khỏi cửa liền nhận được tin Công đoàn Trung Hải đã phong tỏa bệnh viện Tam Tỉnh, đang tìm kiếm ông ta khắp nơi, muốn đưa ông ta về hỏi tội.
Đâu như vậy được chứ?
“Tôi đã mang theo hợp đồng đến đây rồi, quyết không nuốt lời!”, hai người Lý Long thấy Tô Duệ Hân không thể hiện thái độ gì liền vội vàng lấy hợp đồng ra.
"Được, được! Giờ giao dịch luôn”, Ngô Giai Giai ngay lập tức ký vào giao dịch.
Lúc này cả hai mới vui vẻ rời đi.
Cầm hai bản hợp đồng, Ngô Giai Giai rất vui mừng: "Hai trăm tệ mua được hai bệnh viện? Đây quả là việc chưa từng có. Mình đã làm việc nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên mình gặp phải chuyện như vậy. Duệ Hân, sao cậu vẫn còn vác mặt lên thế? Lẽ nào cậu không vui sao?”
Tô Duệ Hân nói: "Có thể mua lại hai bệnh viện này, từ nay bệnh viện Bình An của mình sẽ có một vị trí ổn định ở thị trấn Hoa Hồng, đương nhiên mình rất vui. Chỉ là….”
Ngô Giai Giai nói: "Chỉ là cái gì?”
Tô Duệ Hân nói: "Chỉ là mình cảm thấy đã trách lầm Lăng Khôi. Lăng Khôi thực sự có tầm nhìn xa trong vấn đề này. Cậu cầm hợp đồng về công ty trước, mình đi tìm Lăng Khôi”.
Ngô Giai Giai nói: "Cho dù anh ta nói đúng thì cậu cũng không cần phải đi tìm anh ta chứ?”
"Mình phải tìm anh ấy, nói với anh ấy là anh ấy không phải đồ thần kinh, hơn nữa mình còn phải xin lỗi anh ấy, vừa rồi là mình đã trách lầm anh ấy. Lần này anh ấy giúp chúng ta việc lớn như vậy, mình phải cảm ơn anh ấy”, Tô Duệ Hân nhấc điện thoại lên và gọi.