Chiến Thần Phục Thù

Chương 172



Sau khi Lăng Khôi rời khỏi nhà hàng Á Vận, anh lên xe của Trần Lâm.

Đi thẳng đến biệt thự Vân Đỉnh.

Mặc dù trời đã khuya, nhưng Trần Lâm vẫn vội vàng lái xe đi.

Ngồi trong xe, Lục Hải Siêu, Trần Lâm và Lăng Khôi đều có vẻ nghiêm trang. Dường như trong lòng họ có điều gì đó rất nghiêm trọng, khó có thể buông bỏ.

Chỉ còn bốn ngày nữa là tới lễ chôn cất ông cụ Đường.

Lăng Khôi đương nhiên phải chuẩn bị một chút, nếu không muốn tiếp nhận sự phó thác của ông cụ Đường sẽ chỉ là những câu nói trống rỗng mà thôi.

Nhà họ Đường dù sao cũng là một trong năm gia tộc lớn, ông cụ Đường qua đời, di chúc cũng đột ngột. Lần cuối cùng Lăng Khôi nắm giữ con dấu của nhà họ Đường đã bị các cao thủ của nhà họ Đường vây giết, thập tử nhất sinh.

Nếu không có thủ đoạn phi thường, anh hoàn toàn không thể khống chế được nhà họ Đường.

Bốn ngày sau diễn ra tang lễ sẽ là cuộc đối đầu trực diện giữa Lăng Khôi và nhà họ Đường. Lăng Khôi có thể hoàn toàn trấn áp được nhà họ Đường thì sẽ có thể kiểm soát nhà họ Đường, nhưng nếu không trấn áp được thì Lăng Khôi sẽ phải chết.

Lục Hải Siêu nói: "Cậu Lăng, sao đột nhiên lại cần cậu Trần chuẩn bị hơn chục tỷ tệ tiền mặt vậy?”

Lăng Khôi ngồi xoa thái dương tại chỗ, bộ dạng trông rất mệt mỏi.

Trần Lâm nói: "Cậu Lăng, không phải Trần Lâm tôi không nỡ, mà là trong khoảng thời gian này tập đoàn Trần Thị tôi đã chi một khoản tiền cực lớn, dòng tiền đã không còn được tốt nữa. Ngoài ra, do sau khi tập đoàn Trần Thị gia nhập Công đoàn Trung Hải đã mở rộng thị trường bất động sản một cách mạnh mẽ, nguồn vốn chi ra cực lớn, chuỗi vốn rất dài. Hiện giờ tài khoản không đủ chi mười tỷ tệ nữa rồi”.

Lăng Khôi nói: “Nếu vay thì sao?”

Trần Lâm nói: "Ngân hàng của chúng tôi không có mức cho vay lớn như vậy. Tìm được ngân hàng khác cho vay thì được, nhưng rất khó để vay được trong vòng bốn ngày”.

Lăng Khôi nói: "Ông có thể lấy ra được bao nhiêu?”

Trần Lâm nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức trong vòng bốn ngày. Nhiều nhất tôi chỉ có thể gom được sáu tỷ tệ thôi”.

Lăng Khôi lại im lặng.

Trần Lâm nói: "Tôi muốn hỏi, cậu Lăng đột nhiên cần số tiền lớn như vậy để làm gì?”

Lăng Khôi nói: "Bốn ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường”.

"Họ Đường? Họ Đường nào?”, Lục Hải Siêu sửng sốt.

Lăng Khôi nói: "Đương nhiên là nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải rồi”.

Xuýt…

Cả Lục Hải Siêu và Trần Lâm đều không khỏi hít một hơi thật sâu.

Gia tộc họ Đường có nguồn gốc sâu xa, nhiều năm liền luôn nằm trong Top năm gia tộc lớn, hơn nữa họ ít giao du với bên ngoài, ít công khai xuất đầu lộ diện, vô cùng thần bí.

Trần Lâm và Lục Hải Siêu thường rất ngưỡng vọng nhà họ Đường, nhưng bây giờ Lăng Khôi lại tiếp quản nhà họ Đường.

Kinh khủng!

Lăng Khôi nói: "Sao thế? Rất ngạc nhiên phải không?”

Trần Lâm run rẩy nói: "Thật sự rất ngạc nhiên. Nhà họ Đường là một trong năm gia tộc lớn. Nếu cậu có thể gánh vác nhà họ Đường, tương lai sẽ là vô hạn. Tôi hiểu rồi, cậu muốn tôi gom mượn tiền là để giúp cậu thâu tóm được nhà họ Đường”.

Lăng Khôi lắc đầu: "Không phải vậy. Tôi nhờ ông gây quỹ là có mục đích khác”.

Trần Lâm nói: “Mong cậu Lăng nói rõ”.

Lăng Khôi nói: “Là vì nhà họ Hàn của Hàn Thiên Hào”.

“Nhà họ Hàn?”, Trần Lâm càng thêm kinh ngạc.

Lăng Khôi gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà họ Hàn đã mưu tính chuyện san bằng Boxing Ngô Lâm, sau này thấy tôi một mình đến buổi tiệc, ép cho Tống Bác Văn không ngẩng đầu lên được. Nhà họ Hàn vì muốn tìm cho mình con đường sống đã chủ động nhờ vào nhà họ Đường, muốn dựa vào cây cổ thụ là nhà họ Đường chống đối với tôi”.

Lục Hải Siêu nói: "Hàn Thiên Hào này có vẻ quá thiếu hiểu biết. Rõ ràng biết mình đã xúc phạm đến cậu Lăng, nhà họ Tống cũng bị đàn áp mà lại không chủ động gặp cậu Lăng xin đền tội, đã thế còn chuyển hướng nương nhờ nhà họ Đường, còn muốn tranh chấp với cậu Lăng. Thật là làm gì có cái lý đó!”

Trần Lâm không thể chịu đựng được nữa: "Hàn Thiên Hào cho rằng nhà họ Hàn có sản nghiệp to lớn, chỉ cần đứng đúng hàng ngũ thì có thể chống lại cậu Lăng. Bản thân ông ta không hề biết ông ta làm như vậy là đang tự tìm đường chết”.

Lăng Khôi nói: "Vì vậy, nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa. Khi tôi nắm quyền điều hành nhà họ Đường cũng là lúc nhà họ Hàn sụp đổ và biến mất. Tôi yêu cầu ông chuẩn bị tiền là vì muốn thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hàn, sáu tỷ tệ chắc chắn không đủ”.

Trần Lâm rất khó xử, Lục Hải Siêu nói: "Thực ra với thủ đoạn của cậu Lăng hoàn toàn có thể không tốn một xu một cắc nào cũng có thể cướp được tài sản của nhà họ Hàn, không cần thiết phải phiền phức như vậy!”

Lăng Khôi nói: "Đó là hành động của kẻ ác bá, Lăng Khôi tôi không thể làm như vậy được, mua lại là được rồi”.

Trần Lâm nói: "Nhưng vốn liếng của tôi không thể mua được nhà họ Hàn trong thời gian ngắn. Dù có cho tôi đủ thời gian để tôi dốc hết tài lực của tập đoàn Trần Thị cũng cũng không mua được tài sản của nhà họ Hàn”.

Mặc dù thời gian gần đây nhà họ Trần phát triển nhanh chóng, còn nhà họ Hàn lại tụt dốc thảm hại, gần như bị cắt giảm một nửa. Nhưng sản nghiệp của nhà họ Hàn vẫn không phải là thứ mà nhà họ Trần có thể cạnh tranh được.

Lăng Khôi nói: "Tôi biết nhà họ Trần ông không thôn tính được nhà họ Hàn, nên giờ tôi mới phải đưa ông đến một nơi”.

Trần Lâm không hỏi nhiều, ngồi yên tại chỗ và im lặng.

Lục Hải Siêu cũng cảm thấy có rất nhiều áp lực, dựa vào bên cạnh mà thở gấp, cũng không dám nói gì.

Thôn tính nhà họ Hàn!

Cũng chỉ có những người như Lăng Khôi mới dám nói về những việc lớn kinh thiên động địa này, còn họ thậm chí không cả dám nghĩ đến.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến biệt thự Vân Đỉnhsố 27.

Đây là nơi ở của gia đình Giang Nhược Ly.

Giang Thanh Hải cũng sống ở đây.

Trần Lâm nói: "Thưa cậu, cậu muốn tìm Giang Thanh Hải?”

Lăng Khôi nói: "Đúng vậy, Trần Lâm ông không thể thôn tính được nhà họ Hàn, nhưng nếu như có thêm Giang Thanh Hải thì sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi”.

Trần Lâm và Lục Hải Siêu sửng sốt, Trần Lâm nói: "Thôn tính nhà họ Hàn phải cần một số tiền rất lớn. Liệu nhà họ Giang có sẵn sàng trả giá cao như vậy vì cậu không?”

Lăng Khôi nói: "Khó nói lắm, vào xem là biết liền”.

Trần Lâm không hỏi thêm mà chỉ đi theo Lăng Khôi vào cổng biệt thự.

Người ra đón tiếp anh là Giang Nhược Ly.

“Anh Lăng, sao anh lại đến đây?”, Giang Nhược Ly hơi nghiêng người, nghênh đón ba người vào trong.

Khi đến đại sảnh, Giang Thanh Hải mặc bộ đồ Đạo giáo thái cực quyền ra chào và chủ động pha trà cho Lăng Khôi.

Giang Thanh Hải bị khiển trách công khai tại đại hội quyền anh, mặc dù sau đó Tống Tử Đường tuyên bố rằng lệnh sa thải của Tống Bác Văn không được tính, Giang Thanh Hải vẫn là phó hội trưởng Công hội quyền anh.

Tuy nhiên, Giang Thanh Hải đã nghỉ ngơi ở nhà và không ra ngoài làm việc.

Công hội quyền anh nhiều lần cử người mời Giang Thanh Hải ra ngoài nhưng Giang Thanh Hải đều từ chối. Ông ấy ở nhà uống rượu ngâm thơ, cầm kỳ thi họa, sống cuộc sống rất bình yên.

Giang Thanh Hải chủ động rót một tách trà cho Lăng Khôi: "Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng đến tìm tôi rồi”.

Lăng Khôi bưng trà lên nhấp một ngụm: "Ông biết là tôi sẽ tới sao?”

Giang Thanh Hải nói: "Đúng”.

“Ông nói thử xem”, Lăng Khôi hỏi như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.