Chiến Thần Phục Thù

Chương 177



Cả người hai tên kia bê bết máu nằm dưới đất, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi. Sao cô có thể ăn tiếp được đây?

Ra khỏi nhà hàng, Tô Duệ Hân lo lắng hỏi: “Ban nãy sao anh lại tức giận như thế? Hơn nữa dáng vẻ lúc anh nổi giận còn vô cùng đáng sợ”.

Lăng Khôi nói: “Anh không nỡ nhìn thấy em phải chịu bất cứ ấm ức nào”.

“Người ta là người nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn của Trung Hải. Anh đã gây ra chuyện lớn rồi, dù cho muốn giúp tôi thì cũng không thể mạnh tay như thế chứ. Lỡ như nhà họ Đường nổi giận tìm nhà họ Tô hỏi tội, cả nhà họ Tô của tôi coi như xong luôn rồi”, Tô Duệ Hân cuống tới mức giậm chân bịch bịch.

“Sao anh lại ngốc như thế? Nhà họ Tô của tôi sắp bị anh làm liên luỵ tới nơi rồi. Nhà họ Đường sắp ra tay với nhà họ Tô rồi!”

Tô Duệ Hân vô cùng kích động.

Lăng Khôi nói: “Anh đã từng nói rồi, anh không muốn để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào”.

“Thế nhưng nhà họ Tô của tôi sắp tiêu đời rồi! Anh có biết anh đã kéo cả nhà họ Tô vào hố lửa rồi hay không? Cả nhà tôi sắp bị anh hại chết rồi đấy”, Tô Duệ Hân trách móc.

“Đừng sợ, có anh đây”.

Lăng Khôi nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng: “Có anh đây, nhà họ Tô sẽ không sao cả, em cũng sẽ bình an vô sự”.

“Nhà họ Đường sắp sửa báo thù nhà họ Tô rồi, Lăng Khôi anh không biết nhà họ Đường đáng sợ thế nào đâu”, Tô Duệ Hân vẫn đang tranh đấu. Lăng Khôi dùng lực ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô.

“Không sao, có anh ở đây”.

Lăng Khôi không ngừng nhắc lại lời này. Một lúc sau, Tô Duệ Hân mới từ từ bình tĩnh trở lại, dựa vào vai của Lăng Khôi.

Tin Đường Thục Hoà bị Lăng Khôi đánh dã man truyền đến nhà họ Tô rất nhanh.

Biệt thự Vân Đỉnh số 99.

Sáng sớm, bà cụ Tô vẫn đang chìm trong giấc mộng thì bị tin tức này làm cho sợ tới mức tỉnh cả người, vội vàng thức dậy triệu tập người nhà họ Tô đến biệt thự mở cuộc họp.

Trong phòng khách, tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Tô đều đã tới, nghe được tin dữ thì ai nấy đều bày ra biểu cảm nghiêm trọng.

Tô Thần lớn giọng nói: “Cái tên ăn hại Lăng Khôi lại dám đánh Đường Thục Hoà sao? Còn đánh cho người ta phải nhập viện rồi. Chuyện này phải tính sao đây? Nhà họ Tô chúng ta làm sao có thể chống lại được lửa giận của nhà họ Đường chứ?”

Tô Toàn run rẩy lên tiếng: “Xong rồi, nhà họ Tô chúng ta xong rồi, tôi cũng xong rồi. Thằng ranh Lăng Khôi này ngoại tình ở bên ngoài thì đã đành. Bây giờ còn rước hoạ về cho nhà họ Tô chúng ta? Loại người này đáng bị đánh chết”.

Cả phòng vô cùng não nề.

Bà cụ Tô đập bàn, lớn tiếng nói: “Được rồi. Ngậm miệng vào hết cho tôi. Tôi bảo mấy người đến không phải để mấy người khóc lóc mà là để mấy người cùng nghĩ cách”.

Mọi người liền yên tĩnh trở lại.

Tô Thần nói: “Bà nội, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là làm người nhà họ Đường nguôi giận. Cháu nghĩ rằng bà nội nên lập tức đích thân đến nhà họ Đường xin lỗi, đền tiền cho bọn họ. Ngoài ra con phải trói cái tên ăn hại Lăng Khôi lại giao cho nhà họ Đường. Chỉ có như thế thì lửa giận nhà họ Đường mới có thể nguôi đi được”.

Tô Toàn nói: “Giao mỗi một tên vô dụng Lăng Khôi thì vẫn chưa đủ, bắt buộc phải giao cả Tô Duệ Hân cho nhà họ Tô thì mới có thể xoa dịu lửa giận của nhà họ Đường”.

“Giao Tô Duệ Hân hình như không cần thiết lắm thì phải?”, lúc này Tô Ba mới lên tiếng: “Nếu như phải giao người thì chỉ cần giao nộp một mình Lăng Khôi là được rồi”.

Cả phòng nhiều người như vậy, cũng chỉ có Tô Ba là điềm tĩnh nhất.

Tô Ba biết thân phận của Lăng Khôi. Cho dù có đắc tội với nhà họ Đường, với thủ đoạn và thực lực của Lăng Khôi thì hoàn toàn có thể xử lý được nhà họ Đường.

Hơn nữa, Tô Ba không cho rằng Lăng Khôi là nhất thời kích động mới đánh Đường Thục Hoà thô bạo như thế.

Chuyện này nhất định là chủ ý của Lăng Khôi.

Còn về việc tại sao Lăng Khôi lại phải làm như vậy thì Tô Ba cũng không biết.

Tô Toàn nói: “Con im miệng đi, chỗ này không có phần cho con lên tiếng”.

Tô Ba không dám nói gì nữa.

Bà cụ Tô nói: “Tô Thần, cháu thấy thế nào?”

Tô Thần nói: “Nhà họ Đường là một mối họa lớn với chúng ta, sản nghiệp của họ phân bố rộng khắp, lũng đoạn thị trường, lập ra quy tắc riêng, đã là một trong số năm gia tộc lớn Trung Hải từ rất lâu rồi. Ngoài năm gia tộc lớn ra thì những gia tộc khác đều chỉ là loài sâu bọ trước mặt nhà họ Đường. Nhà họ Tô chúng ta hiện tại đang phát triển mạnh mẽ, nhưng trước mặt nhà họ Đường cũng chẳng bằng con kiến. Muốn nhà họ Tô chúng ta bình yên vượt qua tình thế nguy cấp này thì buộc phải trói cả Tô Duệ Hân và Lăng Khôi lại rồi giao cho nhà họ Đường xử lý”.

Tô Thần nhanh chóng bình tĩnh, ung dung nói: “Chẳng những như thế, chúng ta còn phải làm thêm một chuyện. Chuyện này mà không làm thì tất cả mọi nỗ lực trước đây đều là công cốc”.

Bà cụ Tô nhìn thấy Tô Thần bình tĩnh và nhìn xa trông rộng như vậy thì trong lòng vui vẻ không thôi, nói: “Chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Tô Thần sắc lạnh, lên tiếng: “Bây giờ, lập tức đuổi bốn người nhà Tô Duệ Hân ra khỏi nhà họ Tô. Xoá tên ra khỏi gia phả, ngoài ra còn phải thông báo ra bên ngoài. Phủi sạch quan hệ với bọn họ thì nhà họ Tô chúng ta mới có thể sống sót qua tai hoạ lần này”.

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

Tô Ba ngạc nhiên lên tiếng: “Mấy người điên rồi sao? Người nhà họ Tô gây ra chuyện, mấy người là lãnh đạo cấp cao nhà họ Tô, lẽ nào không nên bảo vệ Lăng Khôi và Tô Duệ Hân sao? Mấy người sao có thể giậu đổ bìm leo? Đây còn coi là người một nhà không?”

“Con hỗn xược!”, Tô Toàn quát mắng: “Thứ mà chúng ta suy xét bây giờ là sự tồn vong của cả nhà họ Tô. Lẽ nào còn phải giương mắt nhìn cả nhà họ Tô bị tên khốn nạn Lăng Khôi kia kéo xuống bùn lầy thì mới vui vẻ sao?”

Tô Ba kiên định nói: “Bố, những điều con nói là sự thật, lần này nhà họ Tô nên dồn tâm trí ủng hộ cho Lăng Khôi và Tô Duệ Hân. Đây chính là cơ hội của nhà họ Tô chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.