Gọi là tranh cãi, nhưng thực ra cũng chỉ là một mình Tô Ba phản đối ý kiến mà thôi.
Tô Ba chưa nói được vài câu đã bị người của cả gia tộc phản đối.
Cuối cùng Tô Toàn xông lên đấm cho hắn vài cú: “Thằng mất dạy, não mày úng nước rồi à? Cút ngay cho tao!”
“Bố, những gì con nói đều là sự thật. Mọi người không thể giậu đổ bìm leo được, nhà họ Tô phải ủng hộ Lăng Khôi và Tô Duệ Hân thì mới có tương lai!”, Tô Ba nói lớn.
“Cút ngay cho tao! Người đâu, nhốt nó lại! Không có lệnh của tôi thì không được thả nó ra”, Tô Toàn đá ngã Tô Ba, rồi bảo vệ sĩ kéo Tô Ba đi.
“Nhà họ Tô không thể giậu đổ bìm leo được, phải ủng hộ Lăng Khôi và Tô Duệ Hân thì mới có tương lai!”, trước khi bị kéo ra khỏi cửa, Tô Ba vẫn hét lớn.
Hắn đang lên tiếng vì tương lai của nhà họ Tô.
Nhưng không có ai quan tâm đến ý kiến của hắn.
“Xin lỗi mọi người, con trai tôi bị lừa đá vào đầu nên thần kinh có vấn đề, để mọi người chê cười rồi. Tôi nhất định sẽ đưa nó đến bệnh viện tâm thần chữa trị”, Tô Toàn cảm thấy hổ thẹn, vội vàng nói thay cho Tô Ba.
Tô Thần nói: “Sáu tháng gần đây, Tô Ba quả thực là toàn nói những lời nhảm nhí, không bình thường. Tô Toàn, chú phải quản chặt cậu ta hơn đi, đừng để cậu ta hành động như một con chó điên nữa”.
Tô Toàn vội vàng nói phải.
Lúc này trò hề mới kết thúc.
Bà cụ Tô giải quyết dứt khoát: “Như thế này đi. Trói Tô Duệ Hân và Lăng Khôi lại, trục xuất khỏi gia tộc, tôi sẽ đích thân dẫn bọn nó đến nhà họ Đường đền tội đền tiền, xoa dịu cơn giận của nhà họ Đường. Hy vọng, nhà họ Đường có thể nhìn thấy thành ý và tha thứ cho chúng ta”.
Lúc Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân về nhà thì đã là sáng sớm.
Lăng Khôi an ủi một lúc, tâm trạng của Tô Duệ Hân ổn định lại rồi Lăng Khôi mới rời đi.
Tô Duệ Hân trằn trọc mãi không ngủ được, liền bật đèn phòng khách, một mình uống rượu.
Chu Lam bị tiếng động trong phòng khách làm cho thức giấc, đi ra ngoài liền nhìn thấy Tô Duệ Hân đang cuộn mình trên sofa, bà ta giật mình, vội vàng hỏi nguyên nhân.
Sau khi Tô Duệ Hân nói xong mọi chuyện, Chu Lam sững sờ trên sofa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại: “Lăng Khôi đánh Đường Thục Hòa bị thương nặng sao? Đường Thục Hòa là con cháu nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải! Cả nhà chúng ta bị thằng khốn Lăng Khôi này hại chết rồi”.
Tô Duệ Hân cuộn mình trên sofa, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, giọng nói càng bình tĩnh đến đáng sợ: “Lúc đó Đường Thục Hòa vô cùng hống hách, hắn muốn cưỡng bức con, Lăng Khôi tức quá nên mới ra tay, chuyện này không thể trách anh ấy được”.
Chu Lam nói: “Nhưng nó ra tay nặng quá”.
Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi nói không muốn nhìn thấy con chịu ấm ức”.
Chu Lam thở dài: “Đó cũng là lỗi của nó. Nó đâu rồi? Không phải là chạy trốn rồi đấy chứ?”
Tô Duệ Hân nói: “Anh ấy nói về gặp một người, bảo chúng ta nên ở lại nhà hàng Á Vận trước đã”.
Chu Lam sững sờ: “Trốn ở nhà hàng Á Vận thì có tác dụng gì chứ? Lẽ nào nhà họ Đường không dám đến nhà hàng Á Vận tìm sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu: “Lăng Khôi nói không phải là tránh là nhọ Đường, mà là tránh nhà họ Tô”.
“Tránh nhà họ Tô? Đó là nhà của chúng ta, tại sao chúng ta phải trốn chứ?”, Chu Lam không hiểu.
Tô Duệ Hân cũng thấy không đáng tin lắm, bán tín bán nghi nói: “Lăng Khôi nói, sau khi bà nội biết tin, chắc chắn sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Tô, sau đó trói ba người chúng ta đưa đến nhà họ Đường để đền tội”.
“Sao có thể chứ? Lẽ nào nhà họ Tô không giúp chúng ta sao? Chúng ta cũng là người nhà họ Tô mà! Bà nội của con còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà? Bắt chúng ta đi đền tội ư?”, Chu Lam sững sờ.
Tô Duệ Hân nói: “Con cũng không tin bà nội lại làm như vậy, dù sao cũng là người một nhà, máu mủ ruột thịt. Những chuyện không bằng loài cầm thú như vậy, có lẽ bà nội sẽ không làm đâu”.
Chu Lam nói: “Vậy thì đừng đi, cứ ở đây chờ là được. Mẹ không tin bà nội của con vì để bảo vệ nhà họ Tô, ngay cả người nhà cũng không tha”.
Sau khi quyết định xong, hai người ở nhà đợi tin tức.
Trời vừa sáng, Tô Ba đã gọi điện tới.
Tô Duệ Hân không ngờ người nhà họ Tô đầu tiên gọi cho cô lại là Tô Ba, vội vàng nói: “Tô Ba, tình hình bên phía bà nội thế nào?”
Giọng nói của Tô Ba hơi khàn: “Từ sáng sớm sau khi biết được tin tức, bà nội đã triệu tập mọi người đến để bàn bạc. Vì lợi ích của nhà họ Tô, bà nội đã quyết định gạch tên nhà bốn người các cô ra khỏi gia phả. Ngoài ra bà cụ Tô còn sai người đến chung cư Garden để bắt các cô đưa đến nhà họ Đường. Mau trốn đi, đi tìm Lăng Khôi”.
Tô Ba bị giam trong phòng tối, lén lút gọi cuộc điện thoại này thật không dễ dàng.
Tô Duệ Hân sững sờ, tay cầm điện thoại run rẩy.
Đúng như những gì Lăng Khôi đã nói, bà cụ Tô quyết định hy sinh gia đình Tô Duệ Hân, hơn nữa còn gạch tên khỏi gia phả, chỉ để bảo vệ bản thân mình.
Hành động này đúng là không bằng loài cầm thú.
Nhà họ Tô là gia đình của cô!
Bây giờ cô xảy ra chuyện, bà cụ Tô lại đuổi cô đi?
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tô Duệ Hân đã bị dập tắt.
Nếu nhà họ Tô bảo vệ Tô Duệ Hân, vậy thì Tô Duệ Hân còn cho rằng nhà họ Đường sẽ không dám làm gì quá đáng. Nhưng bây giờ, bà cụ Tô lại lựa chọn hy sinh nhà Tô Duệ Hân.
Để cả nhà Tô Duệ Hân trở thành vật hy sinh, đổi lại sự an toàn cho nhà họ Tô.
Điều này khiến người ta đau lòng đến mức nào cơ chứ?
“Tôi bị bố nhốt lại rồi, cuộc điện thoại này cũng phải gọi lén. Cô mau đi tìm Lăng Khôi đi”, Tô Ba nhắc đi nhắc lại.
Tô Duệ Hân nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tìm Lăng Khôi có tác dụng gì chứ?”
Tô Ba nói: “Có tác dụng, bây giờ cũng chỉ có Lăng Khôi mới có thể giúp cô thôi. Nhớ đi tìm Lăng Khôi đấy, tôi cúp máy trước đây”.
Nói xong Tô Ba liền vội vàng cúp máy, đầu bên kia điện thoại còn truyền đến tiếng la hét thảm thiết, có lẽ là Tô Ba đã bị trừng phạt.
Cúp máy xong, Tô Duệ Hân kể lại sự việc với Chu Lam. Chu Lam đứng bật dậy: “Bà nội của con thật sự muốn gạch tên chúng ta ra khỏi gia phả sao? Còn muốn trói chúng ta đưa đến nhà họ Đường? Trời ơi, trên đời này làm gì có người nhà nào như vậy chứ?”