Tô Duệ Hân thất vọng, ngã gục trên sofa, cả người lạnh toát: “Có lúc nào bà nội coi chúng ta là người nhà đâu cơ chứ? Từ trước đến nay, chúng ta chỉ là con tốt trong tay bà nội. Vì lợi ích của nhà họ Tô, hy sinh nhà chúng ta thì có là gì đâu. Trần Lâm nói đúng, nhà họ Tô chưa bao giờ đối xử với chúng ta như con người”.
Chu Lam ngồi thụp xuống sofa, vẻ mặt hoảng sợ: “Mẹ trước giờ luôn khép nép, làm mọi cách để lấy lòng nhà họ Tô, lấy lòng bà cụ Tô, lấy lòng Tô Thần. Mẹ cứ nghĩ chỉ cần chúng ta nghe lời thì công việc của con sẽ tốt hơn, bà nội của con cũng sẽ tiếp nhận chúng ta. Bây giờ xem ra, chỉ có mình mẹ nghĩ vậy, cho dù chúng ta có cố gắng thế nào thì bà nội của con cũng sẽ không tiếp nhận chúng ta. Duệ Hân, chúng ta sai rồi, mẹ sai rồi”.
Trái tim Tô Duệ Hân như bị vò nát, ấm ức đến phát khóc.
Bao nhiêu năm qua, Tô Duệ Hân luôn làm việc chăm chỉ, muốn lập thành tích để chứng minh giá trị của mình trong nhà họ Tô.
Mặc dù trước đây bà cụ Tô luôn có ác ý với Tô Duệ Hân, nhưng Tô Duệ Hân luôn cho rằng đó là do bản thân cô còn nhiều thiếu sót.
Chỉ cần cô đủ tốt, nhà họ Tô nhất định sẽ chấp nhận cô.
Bây giờ, Tô Duệ Hân lại bị hiện thực tát thẳng vào mặt.
Cho dù cô tài giỏi đến đâu, chỉ cần làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Tô thì nhà họ Tô sẽ vứt bỏ cô không chút do dự.
Thậm chí còn không quan tâm đến sự sống chết của cô.
Nhớ lại lần trước bị Trương Khởi Lâm ức hiếp, nhà họ Tô chọn làm con rùa rụt cổ, chỉ có Lăng Khôi liều lĩnh chạy đến cứu cô.
Chuyện xảy ra cũng đã trôi qua lâu rồi, nỗi oán hận trong lòng Tô Duệ Hân đối với nhà họ Tô cũng dần dần tiêu tan.
Gần đây, bà cụ Tô còn chủ động tìm Tô Duệ Hân, mời cô đến nhà ăn cơm, khiến Tô Duệ Hân cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thái độ của cô đối với nhà họ Tô cũng thay đổi rất nhiều, một lần nữa lại cảm nhận được cảm giác thân thuộc.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay lại khiến Tô Duệ Hân rơi xuống vực sâu.
Sự thờ ơ của nhà họ Tô một lần nữa khiến trái tim Tô Duệ Hân bị tổn thương sâu sắc.
“Con gái à, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Chu Lam hoảng sợ: “Bà cụ Tô sẽ phái người đến bắt chúng ta, chúng ta không thể ở nhà nữa”.
Tô Duệ Hân bình tĩnh lại, nói: “Thu dọn đồ đạc, đến nhà hàng Á Vận”.
“Nghe theo lời Lăng Khôi sao?”, Chu Lam không bằng lòng nói: “Lời của nó chúng ta cũng có thể tin được sao? Ngộ nhỡ nhà họ Tô đuổi đến nhà hàng Á Vận thì sao?”
Tô Duệ Hân nói: “Bây giờ không quản được nhiều chuyện như vậy nữa, người chúng ta có thể tin tưởng cũng chỉ có Lăng Khôi mà thôi. Lần trước con bị Trương Khởi Lâm bắt cóc, cũng là Lăng Khôi cứu con. Tô Ba vừa gọi điện cũng nói phải tìm Lăng Khôi. Con cảm thấy lời anh ta rất đáng tin”.
“Được, vậy mẹ đi cùng con”, Chu Lam cũng hỏi nhiều nữa, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Hai người nhanh chóng cho tiền, giấy tờ, quần áo vào vali rồi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Hàn Đông dẫn theo một đám người mặc đồ đen vào khu chung cư, đi đến tòa 39.
Tô Duệ Hân và Chu Lam vừa ra khỏi thang máy, đều sững sờ.
“Bọn họ đến nhanh thật đấy”, Chu Lam hoảng sợ: “Con gái à, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tô Duệ Hân lúc này vô cùng bình tĩnh: “Lên lầu hai trốn một lúc”.
Hai người nhanh chóng quay lại thang máy, ấn hết nút các tầng, sau khi lên tầng hai rồi trốn ở hành lang.
Họ nhìn xuống thì thấy hơn chục người mặc đồ đen đứng chặn ở cửa tòa 39 không rời, ngoài ra còn có một nhóm người nữa đi theo Hàn Đông lên thang máy tìm người.
Nửa tiếng sau, Hàn Đông cũng không thấy ai, quay xuống lầu một, nói với đám người mặc đồ đen: “Tô Duệ Hân và Chu Lam đã thu dọn đồ đạc rời đi rồi. Mấy người các cậu đi xem camera đi, còn mấy người các cậu ở lại đây, xem bọn họ có quay về không, nhất định phải bắt được bọn họ”.
“Rõ”.
Đám người mặc đồ đen được chia thành hai nhóm, một nhóm canh gác ở tầng dưới, quan sát xung quanh, một nhóm đi xem lại camera.
Chu Lam và Tô Duệ Hân ở lầu hai nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong lòng đều vô cùng lo lắng.
“Con gái à, bây giờ chúng ta không thể ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?”, Chu Lam hoảng sợ nói: “Không ngờ bà nội lại độc ác đến vậy, muốn ép chúng ta vào đường cùng”.
Tô Duệ Hân vô cùng tức giận, không nhịn được nói: “Nhà họ Tô quả nhiên là hung ác. Lần này muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Chúng ta cứ trốn xem tình hình trước đã”.
Một tiếng sau, Hàn Đông dẫn người quay lại: “Xem camera có thể thấy từ lúc sáng sớm, sau khi Tô Duệ Hân về thì chưa từng rời đi, có lẽ cô ta vẫn còn ở trong tòa nhà này. Chắc là đã nhận được tin tức nên trốn đi rồi. Chúng ta lục soát từng nhà một. Nhất định phải tìm được bọn họ”.
“Rõ!”
Một đám người mặc đồ đen bước vào tòa nhà, bắt đầu tìm kiếm.
Chu Lam thấy vậy, sắc mặt liền tái nhợt: “Con gái à, bọn chúng sắp lên đây rồi, chúng ta phải làm sao đây? Nếu bị bọn chúng tìm được thì chúng ta toi đời đấy”.
Chu Lam vội vàng nói: “Hay là mẹ đi đánh lạc hướng chúng, cho con tìm cơ hội ra ngoài nhé”.
“Mẹ à, sao con có thể để mẹ một mình được chứ, chúng ta phải đi cùng nhau”, trong lòng Tô Duệ Hân vô cùng cảm động.
“Dù sao mẹ cũng già rồi, cũng không phải là người gây chuyện với Đường Thục Hòa, bọn họ sẽ không làm gì mẹ đâu. Nhưng nếu con bị đưa đến nhà họ Đường thì cả đời này sẽ bị hủy hoại”, lúc này Chu Lam đột nhiên rất bình tĩnh: “Con là đứa con gái duy nhất của mẹ, cũng là hy vọng của gia đình chúng ta, con không thể xảy ra chuyện gì được”.
“Mẹ à, hơn chục vệ sĩ đang tìm chúng ta, khắp nơi đều có người canh gác. Cho dù mẹ có đánh lạc hướng bọn họ thì con cũng không chạy thoát được đâu”, trong lòng Tô Duệ Hân rất cảm động, nhưng không thể làm gì trong tình hình hiện giờ.