Chiến Thần Phục Thù

Chương 180



Khi Lăng Khôi quay lại nhà hàng Á Vận đã là tờ mờ sáng, mặt trời nhú lên khỏi đường chân trời phía đông, rải ánh nắng ban mai khắp mặt đất.

Giang Thanh Hải dẫn theo Giang Nhược Ly gọi một bàn đồ ăn khuya trong nhà hàng, hai người chậm rãi thưởng thức.

“Cậu Lăng, cuối cùng cậu cũng về rồi”, Giang Thanh Hải vừa thấy Lăng Khôi bước vào liền nhanh chóng đứng lên chắp tay hành lễ.

Lăng Khôi khẽ gật đầu: “Đã để ông phải đợi lâu”.

“Chỉ cần có thể gặp được cậu Lăng, đích thân nhận lỗi, có phải đợi bao lâu tôi cũng sẵn lòng”, Giang Thanh Hải hết mực khiêm tốn.

Lăng Khôi khẽ gật đầu: “Đến phòng tôi rồi nói”.

Căn phòng ở tầng cao nhất, trong phòng khách rộng lớn có ba người đang ngồi.

Lâm Vân đích thân đến để pha trà cho mọi người.

Lăng Khôi ngồi trên sofa, lặng lẽ nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Bầu không khí trong phòng vô cùng trầm lắng.

Giang Thanh Hải lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Cậu Lăng, tôi biết tối qua cậu đánh Đường Thục Hòa bị thương nặng ở nhà hàng lẩu đối diện Kim Bích Huy Hoàng. Chuyện này cũng đã truyền đến tai nhà họ Đường”.

Lăng Khôi nói: “Đúng vậy, là tôi đánh”.

Giang Thanh Hải nói: “Tôi biết, chuyện này là cậu cố ý, làm vậy để lót đường cho việc nắm giữ nhà họ Đường về sau”.

Lăng Khôi trả lời: “Cũng không hẳn là cố ý, chỉ là trùng hợp gặp phải cậu ta mà thôi”.

Giang Thanh Hải nói: “Nhà họ Đường rất tức giận về việc này. Bọn họ phao tin sẽ tìm nhà họ Tô hỏi tội, khiến nhà họ Tô biến mất khỏi thế gian. Bà cụ Tô vì bảo vệ cả dòng họ đã đuổi cả nhà Tô Duệ Hân đi, gạch tên khỏi gia phả. Còn cho người đến bắt cả nhà Tô Duệ Hân trói lại, định mang họ đến giao cho nhà họ Đường, nhằm xoa dịu cơn giận của nhà họ Đường”.

Lăng Khôi thở dài: “Nhà họ Tô, bà cụ Tô suy cho cùng vẫn là người thiển cận. Hơn nữa còn là người cay nghiệt hà khắc, tư lợi. Nếu lần này nhà họ Tô công khai giúp đỡ Duệ Hân vậy thì tương lai của họ nhất định sẽ suôn sẻ. Thật đáng tiếc”.

Giang Thanh Hải tiếp lời: “Đúng vậy, bà cụ Tô đã bỏ lỡ cơ hội tốt để kết thân với cậu Lăng, hơn nữa còn không chỉ một lần. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ... tiếc là lại bỏ lỡ rồi”.

Lăng Khôi cầm tách trà, nhìn chăm chú nước trà đang đong đưa trong tách, nói từng chữ một: “Nhà họ Tô đã đưa ra quyết định như vậy, thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Chuyện này không cần nhắc lại nữa”.

Giang Thanh Hải nói: “Tôi đã sai người đi đón cô Tô rồi. Nếu không đến kịp để ngăn bà cụ Tô bắt người đi, tôi sẽ đích thân đến bảo vệ cô Tô”.

Lăng Khôi nói: “Ông thật có lòng”.

Sau khi uống một ngụm trà, Giang Thanh Hải đột ngột đứng dậy, chắp hai tay rồi nói: “Giang Thanh Hải tôi bằng lòng đi theo cậu Lăng, trở thành con tốt của cậu. Tương lai dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhà họ Giang tôi dù phải trả giá thế nào, sống chết ra sao vẫn sẵn sàng đi theo, quyết không do dự”.

Giang Thanh Hải lấy ra một tập tài liệu rất dày, cung kính đưa cho Lăng Khôi: “Đây là thống kê toàn bộ tài sản và các khoản thu của nhà họ Giang, bên trên còn có cả con dấu nhà họ Giang, mong cậu Lăng hãy nhận lấy”.

Lăng Khôi cầm tài liệu, xem qua một lượt.

Bên trên ghi lại tất cả các khoản vốn, còn có cả con dấu, về cơ bản có thể điều động được tất cả tài nguyên của nhà họ Giang.

Đây là quyền lực chỉ gia chủ như Giang Thanh Hải mới có.

Bây giờ lại giao hết cho Lăng Khôi, quả thực rất có tâm.

“Trước đây Giang Thanh Hải tôi thiển cận, lựa chọn lần này của tôi hoàn toàn xuất phát từ sự ngưỡng mộ và kính nể cậu. Không có bất cứ yêu cầu nào, mong cậu xem xét”, Giang Thanh Hải cúi gập người một góc chín mươi độ, thái độ vô cũng chân thành.

Lăng Khôi trầm mặc hồi lâu, gập tài liệu lại, sau đó cất vào túi giao cho Lâm Vân: “Nếu Giang Thanh Hải ông đã có lòng, tôi từ chối thì thành bất kính. Lâm Vân, cô nhận lấy trước đi”.

“Vâng, thưa anh Lăng”, Lâm Vân nhận lấy tập tài liệu.

Đây chính là khối tài sản kếch xù của cả gia tộc Giang Thị.

Mặc dù nhà họ Giang không thuộc năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, nhưng lọt Top tám thì không thành vấn đề.

Một gia tộc lớn quyền lực như vậy, lại có thể dễ dàng quy về dưới tay Lăng Khôi như vậy sao?

Năng lực và thủ đoạn của cậu Lăng này, khiến nhận thức của Lâm Vân phải thay đổi hết lần này đến lần khác.

Rốt cuộc thì năng lực của cậu Lăng mạnh đến nhường nào?

Cho dù thời gian Lâm Vân làm việc cho Lăng Khôi không ngắn, nhưng cô ấy cũng không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Khôi đứng dậy, chắp tay sau lưng, nói: “Giang Thanh Hải, mong là lựa chọn lần này của ông sẽ không phải là miễn cưỡng”.

“Cậu lo lắng quá rồi. Tôi đã cân nhắc nhiều lần mới đưa ra quyết định. Là tôi cam tâm tình nguyện, tiền vốn của tập đoàn Hàn Thị tôi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ cần đợi tập đoàn Hàn Thị xuất vốn”, Giang Thanh Hải lộ ra nụ cười vui vẻ an tâm.

Vốn dĩ Giang Thanh Hải cho là Lăng Khôi sẽ không nhận, nếu vậy tương lai nhà họ Giang sẽ rất đáng lo ngại. Lúc này thấy Lăng Khôi tiếp nhận tài liệu, trong lòng ông ta rất vui.

“Bốn ngày nữa, gặp lại ở biệt thự nhà họ Đường”, Lăng Khôi nói.

“Vâng, tôi xin cáo từ trước, mong cậu yên tâm, chuyện của cô Tô, tôi sẽ đích thân đi giải quyết”, Giang Thanh Hải lại chắp tay hành lễ lần nữa rồi rời đi.

Giang Nhược Ly ở lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh Lăng đã không tính toán chuyện lúc trước, chấp nhận làm nơi nương tựa của nhà họ Giang chúng tôi. Nếu không có anh rộng lượng bao dung, tương lai của nhà họ Giang thật sự khó khăn”.

Lăng Khôi nói chuyện với Giang Thanh Hải, ít nhiều cũng cần khách sáo, dẫu sao thân phận không tương đồng, hơn nữa không tính là thân quen.

Nhưng đối với Giang Nhược Ly, Lăng Khôi tùy ý nói nhiều hơn chút: “Lúc trước tôi bảo bố cô ra mặt chống lại Tống Bác Văn, khiến nhà họ Giang lâm vào tình cảnh khó khăn hiện tại, là tôi không suy nghĩ chu toàn, chuyện này là tôi hổ thẹn với nhà họ Giang các cô, chỉ dựa vào thái độ hiện giờ của bố cô, tôi đương nhiên sẽ không làm ông ấy khó xử”.

Giang Nhược Ly nói: “Tôi thật sự cảm ơn anh. Đúng rồi, chuyện về sau của nhà họ Tô, anh định làm thế nào?”

Lăng Khôi nói: “Chờ Duệ Hân đến nhà hàng Á Vận thì sẽ ở đây vài ngày. Ba ngày nữa là ngày đưa tang ông cụ Đường, tôi sẽ đến nhà họ Đường lần nữa, giải quyết mọi chuyện”.

Giang Nhược Ly mỉm cười: “Đúng là anh làm việc gì luôn cân nhắc chu toàn”.

Lăng Khôi nói: “Ngoài ra cô cho người theo dõi Đường Thục Hòa và bệnh viện chỗ cậu ta ở, ba ngày nữa tôi sẽ đến phòng bệnh tìm cậu ta, phải đưa cậu ta đến nhà họ Đường làm lễ”.

Giang Nhược Ly trả lời: “Vâng”.

...

Quay lại chuyện Hàn Đông dẫn theo một đám người đi lùng sục tìm kiếm Tô Duệ Hân và Chu Lam khắp nơi.

Qua điều tra, đã tìm thấy hai mẹ con Tô Duệ Hân ở sân thượng của tầng cao nhất.

Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hai người chạy không thoát đâu, giơ tay chịu trói đi”.

Chu Lam đứng bên lan can, bởi vì vừa leo lên, quần áo trên người có vết rách, mặt cũng dính đầy bụi bẩn: “Hàn Đông, chúng tôi dù gì cũng là người nhà họ Tô, sao bà cụ Tô có thể hy sinh chúng tôi để bảo toàn nhà họ Tô như vậy chứ?”

Hàn Đông lạnh lùng nói: “Chu Lam, đây là lệnh của bà cụ Tô, cô có thắc mắc gì có thể đến trước mặt bà cụ Tô mà hỏi. Tôi chỉ chịu trách nhiệm bắt người”.

Tô Duệ Hân cắn răng nói: “Quản gia Hàn, có thể châm chước chút không. Chuyện hôm nay xem như không biết gì. Cụ thả tôi đi, sau này Tô Duệ Hân tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này của cụ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.