Chiến Thần Phục Thù

Chương 192



Đường Lâm đã ở giữa sân đợi sẵn để đọ sức với Lăng Khôi.

Cụ ta đứng sừng sững mạnh mẽ, rất có phong thái của một đại sư.

Lục Hải Siêu đứng bên cạnh nhìn thấy tư thái này của cụ ta, không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Cậu Lăng, Đường Lâm này phong thái hơn người, khí thế mạnh mẽ, quả thực là đại sư võ thuật. Ông ta có rất nhiều thành tựu lớn trong giới võ thuật, tôi thấy hay là chúng ta nghĩ cách khác xem sao?”

“Sao thế? Sợ tôi thua à?”, Lăng Khôi hỏi ngược lại một câu.

Lục Hải Siêu nói: “Không phải như vậy, chỉ là tôi cảm thấy cậu Lăng là một người tài giỏi, không đáng phải động tay động chân với loại người sắp sửa gần đất xa trời như này. Dù cậu Lăng không ra tay thì cũng chưa hẳn không thể quản lý nhà họ Đường”.

Lăng Khôi lắc đầu: “Lục Hải Siêu, ông sai rồi. Nhà họ Đường không giống với những gia tộc khác. Ngành vận tải đặc biệt phụ thuộc vào sự bảo hộ và hộ tống của lực chiến đấu. Nhà họ Đường bên ngoài coi trọng kinh doanh nhưng thực chất lại coi trọng võ lực. Mỗi một người nhà họ Đường đều có sự kính trọng và ngưỡng mộ cường giả xuất phát từ trong linh hồn. Muốn nắm giữ nhà họ Đường thì dùng quyền thế hay tiền bạc thôi vẫn không đủ, nhất định phải đánh bại vị thần bảo hộ cao nhất trong lòng bọn họ thì bọn họ mới quy phục tôi”.

Lục Hải Siêu chấn động: “Cậu Lăng quả là nhìn xa trông rộng, do tầm nhìn của Lục Hải Siêu tôi còn hạn hẹp”.

Lăng Khôi gật đầu: “Ông đứng một bên xem là được rồi”.

“Vâng. Cậu Lăng bảo trọng, nếu như khó đánh bại đối thủ thì xin cậu đừng miễn cưỡng bản thân”, Lục Hải Siêu lùi sang một bên, không nói thêm gì nữa.

Lăng Khôi đang định tiến tới chính giữa sân thì Đường Thục Thanh đột nhiên tiến lên giữ lấy tay Lăng Khôi: “Lăng Khôi, sao anh lại kích động như thế? Sao chưa gì đã đồng ý cá cược với ông Đường Lâm? Ông ấy là cường giả, là học trò của Tôn Lộc đấy”.

“Không đổ máu, không chiến đấu thì lấy đâu ra kết cục mới”, Lăng Khôi bình thản nói.

“Nhưng anh cũng không thể biết là không được mà vẫn cố làm. Ông ấy là đại sư võ thuật, một mình địch lại một trăm người, một ngón tay thôi cũng đủ để đâm xuyên qua đá, là cường giả ngoại kình thật sự đấy. Đội bảo vệ nhà họ Đường chính là do một tay ông Đường Lâm đào tạo ra. Bao nhiêu năm nay, đội bảo vệ vẫn luôn hộ tống bảo đảm cho mạng lưới vận tải lớn của nhà họ Đường. Người ngoài gặp phải đội bảo vệ nhà họ Đường thì đều sợ mất mật. Tiếng tăm vang dội này đều là do một mình ông ấy gây dựng nên”, Đường Thục Thanh vẫn không chịu buông tay: “Trong thi đấu võ thuật, nắm đấm không có mắt. Ông ấy có tiếng giết người quyết đoán, anh không thắng nổi đâu, hơn nữa còn có thể bị trọng thương”.

Đường Xuyên Thuỷ cũng tiến lên trước, nói: “Lăng Khôi, hay là thôi bỏ đi. Dù cho cậu chủ động giao con dấu của nhà họ Đường cho Đường Lâm thì cũng không thể mạo hiểm tính mạng của bản thân mình”.

Lăng Khôi nghe vậy thì trong lòng cảm động, nhoẻn miệng cười: “Mọi người cảm thấy ông cụ Đường là một người hồ đồ sao?”

“Đương nhiên không phải. Bố (ông nội) tiếng tăm lừng lẫy, trên đời này hiếm có được một người như thế”, hai người đồng thời phản đối.

Lăng Khôi lại hỏi: “Vậy mấy người cảm thấy lúc ông cụ Đường hấp hối không còn tỉnh táo hay sao?”

“Không phải”, hai người cùng lên tiếng.

“Vậy thì đúng rồi, cứ tin vào lựa chọn của ông cụ Đường đi”, Lăng Khôi gỡ tay Đường Thục Thanh ra, hai tay chắp sau lưng, từng bước tiến về chính giữa sân.

Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thuỷ đều ngơ ngác.

Câu nói cuối cùng của Lăng Khôi đã làm dấy lên một ngọn sóng lớn trong lòng hai người họ, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.

“Bố, ý của anh ấy là sao? Lẽ nào anh ấy thật sự cho rằng bản thân có thể chiến thắng ông Đường Lâm sao?”, Đường Thục Thanh không thể tin nổi nói.

Đường Xuyên Thuỷ nói: “Không thể nào, Lăng Khôi mới hơn hai mươi tuổi, võ thuật là quá trình tích luỹ lâu dài, cậu ấy còn trẻ như vậy, không thể có thành tựu quá lớn”.

“Vậy mà anh ấy vẫn dám đi?”, Đường Thục Thanh vô cùng lo lắng.

Đường Xuyên Thuỷ lại thở dài: “Mặc dù lí trí nói với bố rằng cậu ấy không thể chiến thắng chú hai, thế nhưng bố thích lời mà cậu ấy nói, chúng ta phải tin tưởng vào lựa chọn của ông nội”.

Xung quanh, vô số người đều nhìn theo bóng lưng của Lăng Khôi, miệng nở nụ cười lạnh lùng.

“Thằng nhóc này hoặc là một kẻ chán đời hoặc là một kẻ điên. Vậy mà lại dám ngạo mạn đến mức muốn đấu võ với Đường Lâm? Nếu muốn nổi tiếng thì cũng không ai làm như vậy”.

“Đâu chỉ là muốn nổi tiếng, rõ ràng là đang tìm đến cái chết. Một đòn của Đường Lâm đã đủ để đánh chết cậu ta. Nếu như cậu ta có thể chịu được một đòn thì tên của tôi sẽ viết ngược lại”.

“Một đòn? Anh cũng quá xem trọng cậu ta rồi đấy. Nếu như cậu ta có thể đỡ được nửa đòn thì tôi đi đầu xuống đất”.

“…”

Đường Lâm rất hưởng thụ những lời cười nhạo Lăng Khôi của mọi người xung quanh, mở miệng nói: “Lăng Khôi, tôi vẫn chưa ra tay mà mọi người đã dị nghị về kết cục thê thảm của cậu rồi kìa”.

Lăng Khôi điềm nhiên nói: “Người đời không biết gì, hơn nữa mọi người thường thích dùng con mắt quá khứ để nhìn nhận vấn đề, chưa biết chừng hôm nay, tam quan của bọn họ sẽ bị tôi thay đổi”.

“Lúc tôi hơn hai mươi tuổi, mặc dù hơi ngạo mạn nhưng cũng không dám khiêu chiến đại sư. Cậu còn trẻ người non dạ, không biết sự đáng sợ của đại sư. Hôm nay tôi sẽ cho cậu một bài học, để cậu hiểu được nên cụp đuôi xuống mà làm người”, Đường Lâm cười lớn, sau đó tiến lên phía trước: “Để tôi tiễn cậu về trời bằng một đòn ngoại kình”.

“Rầm”.

Mỗi một bước chân cụ ta giẫm xuống đều khiến cho lớp gạch nền bị lún xuống một tấc.

Sau mười bước, trên nền gạch lưu lại đúng mười vết lõm.

Lăng Khôi từng dùng tay không đánh một người lọt vào trong đá cẩm thạch, hôm nay Đường Lâm cũng làm được như vậy.

Quả nhiên là cao thủ ngoại kình.

Thật sự có thực lực của một đại sư.

Sau khi tăng tốc mười bước, tốc độ của Đường Lâm càng nhanh hơn, kéo theo một cái bóng, khoảnh khắc cụ ta tung cú đấm ra giống như một chiếc xe máy đang phóng như bay, lao thẳng về phía Lăng Khôi.

Người vẫn chưa đến mà gió lớn đã ập tới.

Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, chậm rãi giơ tay phải lên đặt trước ngực, dùng cánh tay đỡ lấy.

“Rầm!”

Lăng Khôi chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, cơ thể không tự chủ lùi về sau mười mấy bước, đụng trúng hai chiếc bàn tròn sau lưng.

Những mảnh mùn cưa vương vãi khắp nơi.

Uy lực của cú đấm quá khủng khiếp.

“Hả? Vậy mà lại không làm sao? Còn có thể đỡ được?”, mặt Đường Lâm đỏ bừng, thở hổn hển. Thấy Lăng Khôi chỉ lùi về sau mười mấy bước và không hề hấn gì trước đòn đánh của mình thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Trong số các đại sư ở Trung Hải, có rất ít người có thể đỡ được đòn đánh này. Dù là người đứng đầu trong số mười ba võ sư hạng kim cương - Trương Thiết Hùng thì cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết thẳng cẳng nếu trúng phải đòn này.

Thế nhưng, cậu thanh niên trước mặt lại có thể đỡ được?

Không chỉ Đường Lâm ngạc nhiên mà tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường đang có mặt cũng đồng loạt biến sắc.

Không một ai trong nhà họ Đường có thể đỡ được một đấm này. Nếu như buộc phải nói có thì cũng chỉ có mấy cao thủ của đội bảo vệ mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Xem ra Lăng Khôi cũng có chút bản lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.