Chiến Thần Phục Thù

Chương 194



“A!”

Tiếng hét thất thanh vang lên.

Một người toàn thân đẫm máu bay xa mười mét.

Đường Lâm bay ra xa, rơi xuống đất tạo thành một cái hố sâu nửa mét, sau đó trượt về phía sau thêm mười mấy mét nữa, rồi đập vào con sư tử đá cẩm thạch dưới mái hiên.

“Rắc!”

Viên đá cẩm thạch được chạm khắc hình con sư tử vỡ tan.

Mảnh vỡ chôn vùi nửa cơ thể của Đường Lâm.

Những mảnh vỡ nhuốm màu máu đỏ.

Chết lặng.

Toàn thể mọi người chết lặng.

Miệng mỗi người nhà họ Đường đều há hốc thành hình chữ O, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

“Sao có thể như vậy chứ?”

“Không thể, tuyệt đối không thể. Đường Lâm là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Đường chúng ta, có sức chiến đấu của đại sư, đã từng một mình chọi một trăm, trấn thủ một phương, sao có thể bị tên ranh con hai mươi tuổi Lăng Khôi đánh bại chỉ với một cú đấm chứ?”

Đường Thục Hòa kinh ngạc ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt: “Thế này cũng thật là khoa trương quá? Chẳng phải hắn chỉ là một tên vô dụng thôi ư? Sao có thể trở nên lợi hại vậy chứ?”

Đường Thục Hòa hoảng loạn, nghĩ đến việc bị Lăng Khôi đánh một trận ở nhà hàng lẩu lần trước, hắn còn cao giọng dọa giết Lăng Khôi.

Bây giờ nghĩ lại, đây đúng là chuyện nực cười.

Nhắc đến chuyện hắn từng có ý định dòm ngó vợ Lăng Khôi, hắn càng thêm sợ hãi.

Cũng may là ngày đó thật sự đã không làm điều gì quá đáng với Tô Duệ Hân, nếu không e rằng giờ hắn đã trở thành một cái xác khô rồi.

Hắn vẫn có thể sống đến bây giờ, quả thực là may mắn.

Lăng Khôi vẫn quá nhân từ.

Nghĩ đến đây, miệng lưỡi Đường Thục Hòa khô khốc, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.

Đường Nghiêu cũng sợ hãi ngồi phịch dưới đất, lúc nãy hắn và Đường Thục Hòa còn cho rằng Lăng Khôi đến nhà họ Đường, chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng không ngờ ngay cả chiến thần như Đường Lâm cũng bị Lăng Khôi đánh bại chỉ bằng một cú đấm.

Nghĩ lại mọi chuyện như trò cười vậy.

Đường Thục Hạo lùi về phía sau: “Có khoa trương quá không vậy? Cậu ta thực sự đánh bại ông Lâm sao?”

Hắn cũng là thanh niên hai mươi tuổi, nhưng khoảng cách giữa bản thân hắn và người này lại quá lớn.

Đã có lúc Đường Thục Hạo cũng nghĩ rằng mình là đứa con cưng của trời. Nhưng trước mặt Lăng Khôi, hắn phát hiện ra bản thân mình chỉ là một tên hề.

Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách run rẩy nhìn nhau, không nói lời nào.

Nhà họ Đường thật sự sẽ rơi vào tay người này sao?

Lăng Khôi đứng chắp tay, như một thanh kiếm sắc bén dưới bầu trời, chấn động bốn phương.

“Khụ, khụ”.

Đường Lâm ho khan trong đống đất đá, một lúc lâu sau mới gượng dậy được.

Lúc này, quần áo cụ ta đã rách tả tơi, máu me đầm đìa.

Đường Lâm cố đứng vững, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Khôi, quỳ xuống nói: “Đa tạ cậu Lăng đã tha mạng, công phu của cậu Lăng quá cao siêu, Đường Lâm tôi tâm phục khẩu phục”.

Ông ta dập đầu xuống đất.

Bụp bụp!

Cảnh tượng này khiến mọi người náo động.

Nhà họ Đường thua rồi.

Cuộc tranh giành vị trí gia chủ mới của nhà họ Đường đã kết thúc.

Lăng Khôi liếc nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người nhà họ Đường, nếu có ai không phục thì có thể bước lên thách đấu với tôi”.

Người nhà họ Đường liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Thậm chí, bọn họ còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Khôi.

“Nếu còn ai không phục thì cứ đứng ra đây”, Lăng Khôi hỏi lại một lần nữa.

Nhưng vẫn không ai dám đứng ra.

Lăng Khôi nói: “Tốt lắm, nếu không có ai thách đấu nữa thì cứ làm theo giao hẹn, từ nay về sau, tôi sẽ cai quản nhà họ Đường. Về sau, nếu có ai dám dị nghị chuyện tôi nắm giữ con dấu nhà họ Đường thì sẽ như con sư tử này”.

Lăng Khôi bước đến chỗ con sư tử đá khác, tung một cú đấm.

Rầm.

Sư tử đá vỡ tan tành, khói bụi mịt mù.

Đám người nhà họ Đường sợ đến mức tim như ngừng đập.

Đường Xuyên Bách cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Lăng quả nhiên có năng lực phi thường. Nhưng việc cai quản nhà họ Đường là việc hệ trọng, tôi nghi ngờ cậu không có năng lực này”.

Đường Xuyên Hà nói: “Đúng vậy, nếu nhà họ Đường sa sút trong tay cậu thì cậu có chịu trách nhiệm nổi không? Cậu có mặt mũi nào giải thích với bố tôi dưới suối vàng không?”

Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ồ? Vậy các người vẫn không phục tôi sao?”

Đường Xuyên Bách nói: “Không phải không phục, mà là đang tìm cách tốt nhất để quản lý nhà họ Đường. Cậu đã thắng, nắm giữ được con dấu nhà họ Đường, tôi không có gì để nói. Nhưng mạng lưới vận tải đường bộ do tôi phụ trách, cậu không được can thiệp vào”.

Đường Xuyên Hà nói: “Mạng lưới vận tải đường biển do tôi phụ trách, cậu cũng không được can thiệp”.

Lăng Khôi nhíu mày.

Mặc dù Lăng Khôi đã biết hai tên này vô cùng xảo quyệt và không biết xấu hổ, nhưng không ngờ bọn họ lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.

Bề ngoài đồng ý cho anh nắm giữ nhà họ Đường, nhưng lại không chịu giao quyền lực, đây chẳng phải là muốn Lăng Khôi làm tướng không binh sao?

Hơn nữa, bọn họ mỗi người nắm một nhánh, tương đương với việc phân chia quyền lực của nhà họ Đường, từ đó nội bộ nhà họ Đường sẽ bị chia rẽ, thế lực cũng sẽ không lớn mạnh như trước.

Một khi suy bại thì không thể vực dậy được.

Lăng Khôi nghiến răng nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Đường Xuyên Bách nói: “Tôi điều khiển vận tải đường bộ hơn mười năm, cho dù bây giờ cậu nắm giữ con dấu nhà họ Đường thì cũng không thể đoạt được quyền lực của mạng lưới vận tải đường bộ khỏi tay tôi được. Cho dù cậu không chịu thì cũng vô dụng thôi”.

Đường Xuyên Hà nói: “Tôi cũng đã phụ trách mạng lưới vận tải đường biển hơn mười năm, cậu không thể cướp đi được”.

Hai người họ đều vô cùng kiên quyết.

Lăng Khôi quay đầu nhìn Đường Lâm nằm trên mặt đất: “Đường Lâm, ông thì sao?”

Đường Lâm nói: “Tôi thua cậu rồi, cậu nắm giữ con dấu, tôi không có gì để nói. Nhưng tôi đã phụ trách mạng lưới vận tải đường hàng không hơn bốn mươi năm, còn nắm trong tay hai đội bảo vệ nhà họ Đường. Hai thứ này, tôi sẽ không giao cho cậu”.

Bọn họ đều rất xảo quyệt. Làm như vậy quả thực là không vi phạm giao hẹn.

Hơn nữa, bọn họ còn dám chống lại ý của Lăng Khôi, nghĩ rằng Lăng Khôi không dám giết bọn họ.

Một khi Lăng Khôi giết một trong ba người thì nhất định sẽ khơi dậy lòng thù hận trong lòng người nhà họ Đường, như vậy thì Lăng Khôi muốn quản lý nhà họ Đường cũng không được nữa.

Bên cạnh đó, phía sau bọn họ còn có một đại sư Tôn Lộc, nên trong lòng ba ông lớn nhà họ Đường đều biết Lăng Khôi cũng không dám làm bừa.

Lăng Khôi không tranh luận với bọn nữa mà lướt nhìn xung quanh: “Những người nhà họ Đường có mặt ở đây đều là nhân chứng. Bây giờ tôi hỏi lại các người một lần nữa, có ai bằng lòng ủng hộ tôi không?”

Không ai trả lời.

Lăng Khôi lớn tiếng hỏi lại: “Có ai bằng lòng ủng hộ tôi không?”

Mọi người vẫn nhìn nhau, không ai nói gì.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Tôi bằng lòng”, giọng của một cô gái vang lên.

Đường Thục Thanh đứng ra trước: “Tôi sẵn sàng hỗ trợ anh Lăng”.

Lăng Khôi vốn đang tuyệt vọng, nhìn thấy Đường Thục Thanh đứng lên, ánh mắt trở nên sáng ngời: “Tại sao?”

Đường Thục Thanh nói: “Anh từng nói muốn tôi tin tưởng sự lựa chọn của ông nội. Nếu ông nội đã chọn anh thì tôi cũng sẽ chọn tin tưởng anh”.

“Tôi nữa, tôi cũng sẵn sàng hỗ trợ cậu”, Đường Xuyên Thủy đứng dậy.

Lăng Khôi vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm. Nhà họ Đường có mấy trăm người, cuối cùng cũng có hai người hiểu chuyện”.

“Thục Thanh”, Lăng Khôi gọi.

Đường Thục Thanh nói: “Sao vậy?”

“Tôi khát rồi, cô có thể pha cho tôi một tách trà được không?”, Lăng Khôi nói một câu kỳ quái.

Đường Thục Thanh hơi mơ hồ: “Ở đây sao?”

“Ừ, ở đây”, Lăng Khôi tìm một chiếc bàn chưa bị đập vỡ, hất tay một cái, tất cả bát đĩa trên bàn ăn đều rơi xuống đất, sau đó ngồi xuống.

Đường Thục Thanh quay về phòng lấy bộ ấm chén, pha trà cho Lăng Khôi trước mặt mọi người.

Mặc dù cô ta không biết Lăng Khôi muốn làm gì, nhưng nếu Lăng Khôi đã lên tiếng thì cô ta sẽ làm theo.

Thời gian từ từ trôi qua, mọi người không dám rời đi, tò mò nhìn chàng thanh niên trước mặt.

Lăng Khôi cứ như không có chuyện gì xảy ra, anh yên lặng yên uống trà, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời.

Đường Xuyên Bách nhịn không nổi nữa: “Lăng Khôi, cậu lại giở trò gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.