Lăng Khôi cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Trước khi tới đây tôi đã chuẩn bị cho mấy người ba món quà, vốn tôi không định tặng đâu, nhưng giờ mấy người không chịu giao quyền hành ra, nên tôi phải tặng ba món quà này rồi. Tính theo thời gian thì có lẽ ba phần quà này sắp tới rồi, quý vị đợi đi”.
Quà ư?
Đường Xuyên Bách chỉ thấy vô lý: “Xằng bậy. Tôi không phản đối việc giờ cậu đã là gia chủ nhà họ Đường, nhưng biệt thự nhà họ Đường này là chỗ riêng tư, cậu có thể đi rồi, nơi này không chào đón cậu”.
Đường Xuyên Hà cũng lạnh lùng nói: “Đúng đấy, cho dù cậu có là gia chủ thì cũng không có quyền ở lại chỗ riêng tư của nhà họ Đường. Cậu cầm theo con dấu nhà họ Đường đi đi”.
“Sao hả? Giờ các người bắt tôi đi ư?”, Lăng Khôi bật cười: “Một lát nữa mấy người đừng có cầu xin tôi quay lại đó”.
“Nực cười, nhà họ Đường đã duy trì suốt mấy chục năm nay, có bao giờ cầu xin ai đâu chứ?”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói.
Lúc này, một đệ tử của nhà họ Đường vội vã từ ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: “Có chuyện không hay rồi”.
Đường Xuyên Bách không thèm để tâm, chỉ thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?"
Đứa con cháu đó nói: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua một quyết sách khẩn – đóng băng tất cả hoạt động tín dụng vốn trong ngân hàng của nhà họ Đường. Giờ các ngành nghề, các chi nhánh đang điên cuồng thúc giục chúng ta giải quyết vấn đề vốn”.
Soạt!
Mọi người đều hít sâu một hơi!
Đối với khối tài sản kếch xù như này của nhà họ Đường, mỗi năm lợi nhuận mà họ kiếm được đều là khối tài sản khổng lồ. Đương nhiên nhà họ Đường sẽ không giữ lại bằng tiền mặt mà sẽ cho vào ngân hàng và được dùng để cho vay, đầu tư, uỷ thác, những khoản quỹ khác, v.v...
Tuy Công đoàn Trung Hải không có quyền can thiệp vào mạng lưới vận tải của nhà họ Đường, nhưng lại có thể kìm hãm tất cả ngân hàng vùng Trung Hải.
Tức là gián tiếp bóp chẹt cổ nhà họ Đường.
Đường Xuyên Bách sợ mất mật: “Có phải cậu nói nhầm rồi không?”
Người đó lại kể lại lần nữa.
“Nói nhảm, không thể nào có chuyện đó được, từ trước tới giờ Công đoàn Trung Hải luôn sợ nhà họ Đường chúng ta. Bao năm nay nhà họ Đường muốn vay bao nhiêu tiền, Công đoàn Trung Hải cũng không can thiệp. Cho dù là chuyện nhà họ Đường làm trái với điều ước ngân hàng, Công đoàn Trung Hải cũng chưa hề hỏi tới. Sao giờ lại có thể tuỳ tiện đưa ra quyết định như này chứ?”, Đường Xuyên Hà tức giận gào mồm lên, rồi xông tới chỗ tên đó vả vào mặt hắn hai cái bạt tai: “Nếu lại nói xằng nói bậy thì tôi sẽ xé rách miệng cậu”.
Tên đó quỳ trên đất: “Lời tôi nói đều là thật”.
Ngay sau đó, điện thoại của tất cả lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều đổ chuông.
Đều là người phụ trách chi nhánh gọi tới hỏi thăm tình hình, thúc giục tiền bạc.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách cũng nhận nhiều cuộc điện thoại hệt như vậy.
Lúc này mọi người mới tin sự thật này.
Đường Xuyên Bách trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, là do cậu làm phải không?”
Lăng Khôi vẫn cứ uống trà, tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Đừng gấp, đây chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng mấy người. Còn hai món quà nữa, cứ đợi đi”.
Trong lòng Đường Xuyên Bách cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
Lăng Khôi càng tỏ ra bình tĩnh thì bọn họ càng lo sợ.
Không lâu sau, một tên đệ tử của nhà họ Đường tiến vào, thở dốc nói: “Có chuyện lớn rồi”.
Đường Xuyên Bách không dám lơ là, nhanh chóng nắm cổ áo hắn và quát hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Tên đó nói: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua quyết sách khẩn thứ hai – thu hồi tất cả giấy phép của tài xế vận tải, thuỷ thủ, phi công và tiếp viên hàng không làm việc cho nhà họ Đường chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể nhân viên vận tải nào của nhà họ Đường đều không có đủ tư cách để làm công việc vận tải”.
Ừng ực.
Đường Xuyên Bách nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy: “Công đoàn Trung Hải điên rồi hả? Sao lại thông qua quyết sách này được chứ? Đây là đi ngược lại dự tính ban đầu khi thành lập Công đoàn Trung Hải rồi. Công đoàn Trung Hải không có quyền hạn này”.
Tên đó nói: “Hội trưởng Công đoàn Trung Hải vừa ký lệnh hội trưởng, tuyên bố tình trạng khẩn cấp mà Công đoàn Trung Hải đang bước vào và khởi động những quy trình khẩn. Hai quyết sách này được đưa ra trong hoàn cảnh như vậy”.
Quả thật trong tình huống bình thường, Công đoàn Trung Hải không có quyền này.
Nhưng cũng đã tuyên bố tiến vào tình trạng khẩn cấp rồi.
Trước đây, khoảnh khắc Mã Đằng đá Hàn Thiên Hào ra khỏi Công đoàn Trung Hải cũng làm như vậy.
Hàn Thiên Hào đứng trong đám người, cả người run rẩy, cảnh Lăng Khôi từng đối phó với nhà họ Hàn hiện lên trong tâm trí ông ta.
Giờ Lăng Khôi muốn dùng thủ đoạn y hệt để đối phó với nhà họ Đường ư?
Thật sự khiến người khác rùng mình!
Đường Xuyên Hà gào thét: “Lăng Khôi, đây lại là chuyện tốt mà cậu làm phải không?”
Lăng Khôi nhấp ngụm trà: “Đừng giận dữ như vậy, đây chỉ mới là món quà thứ hai thôi. Còn có món quà cuối cùng nữa mà, mấy người không tò mò sao?”
Đám người nhà họ Đường đều ngơ ngác, sởn tóc gáy.
Không biết vì sao mọi người thấy cảnh Lăng Khôi ngồi giữa sân bình tĩnh uống trà, bọn họ càng thấy sợ hơn.
Sau nửa tiếng, lại một tên đệ tử nhà họ Đường tiến vào: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua quyết sách khẩn thứ ba – thu hồi tất cả tư cách vận hành xí nghiệp dưới trướng nhà họ Đường. Giờ hơn chín mươi phần trăm các xí nghiệp dưới trướng nhà họ Đường phải tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh”.
Rầm!
Lời này vừa nói ra, phân nửa nhà họ Đường ở trong sân đều sợ tới mức ngã phịch dưới đất.
Nhà họ Đường xong rồi.
Đường Xuyên Bách sợ tới mức lùi lại liên tục. Ông ta dựa vào tường mới gắng gượng đứng vững được: “Cậu, cậu Lăng, vậy mà cậu lại có thể khiến Công đoàn Trung Hải bất chấp tất cả để đối phó nhà họ Đường chúng tôi. Cậu, cậu thật độc ác”.
“Chẳng phải vừa rồi mấy người muốn đuổi tôi đi sao? Quà tặng xong rồi, sao giờ không đuổi tôi tiếp nữa đi?”
Lăng Khôi bình tĩnh uống ngụm trà, liếc nhìn Hàn Thiên Hào ở giữa đám đông: “Hàn Thiên Hào, tôi nói cho ông một chuyện, mục tiêu trong ba quyết sách của Công đoàn Trung Hải mà bọn họ vừa báo cũng bao gồm cả nhà họ Hàn đó”.
“Lạch cạch”.
Hàn Thiên Hào ngã xụi lơ dưới đất, tóc cũng ướt nhẹp.
Đường Xuyên Bách kích động, gần như phát điên nói: “Lăng Khôi, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng dựa vào Công đoàn Trung Hải là có thể chèn ép nhà họ Đường chúng tôi sao?”
“Nếu ông muốn tranh đấu thì có thể thử”, Lăng Khôi cầm ấm trà lên, nhẹ nhàng rót trà vào tách.
Nước trà màu cam sẫm tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi vào trong tách, tạo ra tiếng róc rách.
Đường Xuyên Hà nói: “Lăng Khôi, cậu đã được bố tôi giao cho việc quản lý nhà họ Đường, cậu làm như vậy chẳng lẽ không sợ nhà họ Đường sẽ bị diệt vong sao?”
Lăng Khôi vẫn rót trà như cũ, không cho là như vậy, nói: “Tôi chỉ khiến nhà họ Đường tạm ngừng kinh doanh mà thôi, không hề làm hại nhà họ Đường. Nếu mấy người không đồng ý chuyển giao quyền hành thì nhà họ Đường sẽ bị diệt vong. Nói cho cùng, nếu nhà họ Đường thật sự bị diệt vong thì mấy người mới là kẻ đầu sỏ”.
Hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đều thấy sống lưng ớn lạnh.
Tới lúc này rồi, bọn họ mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của Lăng Khôi này.
Thủ đoạn mạnh mẽ chèn ép Đường Lâm; bày mưu tính kế cẩn thận, chặt chẽ; ngồi vững ở trên cao và có tâm tư như ma quỷ.
Vừa ra tay đã kẹp chết nhà họ Đường.
Lăng Khôi chậm rãi uống hết ngụm trà cuối cùng, thưởng thức mùi vị trong đó.
“Trà uống xong rồi, tôi cũng nên đi rồi”, Lăng Khôi đặt tách trà xuống, mùi thơm còn vương vấn bên khóe môi, rồi đứng dậy rời đi.
Khi bước được nửa chân ra cửa thì đột nhiên Lăng Khôi dừng lại, nhìn lại người nhà họ Đường: “Nếu mấy người muốn nhà họ Đường khôi phục lại thì đến cửa cầu xin tôi. Cầu xin đến khi tôi thấy hài lòng mới thôi”.