Chiến Thần Phục Thù

Chương 197



Đường Lâm lắc đầu: "Cháu quá ngây thơ rồi. Bây giờ bốn gia tộc lớn kia đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Đường chúng ta. Biết được anh cả mất đi, bọn họ đều vây quanh như đàn sói, nóng lòng muốn xông lên cắn chúng ta một phát chết luôn. Họ không những không giúp đỡ, mà ngược lại còn ném đá giấu tay nữa đó”.

Đường Nghiêu nói: "Lẽ nào bây giờ chúng ta chỉ có thể bó gối chịu chết hay sao? Hoặc là đến tận cửa cầu xin cậu Lăng?”

Đường Lâm nói: "Giờ cũng chỉ còn hai cách có thể thử được thôi”.

Xét cho cùng, Đường Lâm cũng là người có uy tín cao nhất trong lòng mọi người, hầu hết mọi người đều nghe theo những gì cụ ta nói.

Đường Xuyên Bách nói: “Cách gì?”

Đường Lâm nói: "Trước tiên đến tìm Trung Hải Vương Trung Hải phản ánh lại toàn bộ những gì xảy ra ở đây, tố cáo hành vi bất nghĩa của Lăng Khôi. Nếu như Trung Hải Vương bằng lòng ra mặt can thiệp thì khỏi phải nói là Lăng Khôi sẽ chết chắc rồi. Trước mặt Trung Hải Vương, Lăng Khôi còn không bằng cả con kiến”.

Đường Thục Hạo vui mừng nói: “Cách hay, vậy ông chú còn không mau đi gặp họ để nói rõ sự việc đi”.

Đường Xuyên Bách nói: "Những gì chú hai nói cũng coi như là một cách. Nhưng Trung Hải Vương đã hơn hai mươi năm nay không ra mặt rồi. Cháu phụ trách việc vận tải đường bộ của nhà họ Đường đã mười mấy năm nay, chưa bao giờ nhìn thấy mặt mũi của người này. Chúng ta và Trung Hải Vương cũng không có qua lại gì, người ta cũng không coi nhà họ Đường chúng ta ra gì đâu. Đường đột gặp như vậy, không biết có thể tiếp xúc được với người ta không?”

Đường Xuyên Hà nói: "Chú hai, chú cũng lớn tuổi rồi, đã từng gặp Trung Hải Vương bao giờ chưa?”

Đường Lâm lắc đầu: "Chưa. Nhưng có lẽ sư phụ Tôn Lộc của chú từng gặp rồi. Có điều Trung Hải Vương này quá bí ẩn, chú cũng không dám chắc chắn. Một khi trình bày sự việc với người ta, có thể có được kết quả tốt đẹp hay không, nhỡ đâu Trung Hải Vương cảm thấy nhà họ Đường của chúng ta bất tài vô dụng, không cần thiết phải tồn tại nữa thì đó sẽ là một tai họa lớn hơn đối với nhà họ Đường chúng ta”.

Mọi người đều rơi vào im lặng.

Một khi đánh thức Trung Hải Vương, chỉ một cái nhấc tay thôi cũng đủ để lật đổ thực lực của nhà họ Đường rồi.

Dây vào con mãnh thú kinh khủng này, trên dưới nhà họ Đường vẫn còn chưa đủ tầm.

Đường Xuyên Bách nói: "Còn cách khác nữa là gì?”

Đường Lâm nói: "Chỉ có thể chờ sau khi sư phụ chú tiếp đón xong vị khách quý kia thì sẽ đến tìm Lăng Khôi tính sổ. Điều duy nhất chú lo lắng là hiện giờ nhà họ Đường chúng ta đã ngừng kinh doanh buôn bán rồi thì liệu có thể duy trì được đến lúc nào đây!”

Đường Xuyên Hà nói: “Vị khách quý này lại tôn quý đến thế sao? Còn quan trọng hơn cả sự sống chết của nhà họ Đường chúng ta sao?”

Đường Lâm nói: "Sư phụ của chú nói rồi, người này có thân phận vô cùng cao quý”.

Trên dưới nhà họ Đường không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào?

Đường Xuyên Bách thở dài: "Chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi thôi. Chúng ta hãy chuẩn bị tốt để chịu đựng một thời gian nữa. Tiếp theo, chúng ta sẽ nghiên cứu sách lược để cầm cự”.

Lăng Khôi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, lên xe của Lục Hải Siêu chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên có một người xuất hiện ở trước mặt anh, quỳ trên mặt đất bên cạnh ghế lái và lớn tiếng cầu xin: "Cậu Lăng, xin hãy cứu tôi”.

Hàn Thiên Hào.

Sau khi Lăng Khôi rời đi, nhà họ Đường đã tổ chức một cuộc họp kín, mặc dù Hàn Thiên Hào là tâm phúc của Đường Xuyên Bách, nhưng ông ta cũng không đủ tư cách để tham gia một cuộc họp như vậy, đành phải rời đi.

Hơn nữa, sau khi chứng kiến Lăng Khôi ra sức trấn áp việc kinh doanh của nhà họ Đường, trước thủ đoạn khủng khiếp như vậy, Hàn Thiên Hào đâu dám không đứng ra xin lỗi?

Lăng Khôi cuộn cửa kính xe xuống liếc nhìn Hàn Thiên Hào: "Không phải ông đi theo Đường Xuyên Bách sao? Có cầu cứu thì cũng nên tìm ông ta mà cầu cứu, ông tìm tôi làm gì?”

Hàn Thiên Hào ra sức dập đầu: "Cậu Lăng tài giỏi hơn người, ngay nhà họ Đường cũng bị cậu chèn ép đến mức phải đóng cửa. Tự thân Đường Xuyên Bách còn khó giữ, đâu còn lo được đến sự sống chết của tôi”.

"Tôi tự biết mình tội ác nặng nề, từ lần trước, khi cậu Lăng chèn ép nhà họ Tống, đúng ra tôi đã nên đến xin lỗi cậu rồi. Kết quả là tôi đã bị che mờ tâm trí, lại mơ tưởng hão huyền cho rằng nhà họ Đường có thể đấu lại được với cậu. Là tôi tự mình chuốc lấy sự nhục nhã!”, Hàn Thiên Hào nói: “Giờ đây, Hàn Thiên Hào tôi cam tâm tình nguyện về dưới trướng của cậu Lăng, tình nguyện cống hiến sức trâu ngựa cho cậu, chỉ cầu xin cậu đừng đối phó với nhà họ Hàn tôi”.

Sau chuyện lần sau, tuyến phòng ngự tâm lý của Hàn Thiên Hào đã hoàn toàn sụp đổ.

Cậu Lăng này quá đáng sợ.

Mặc dù Lăng Khôi chưa từng hỏi tội ông ta, nhưng ông ta vẫn một mực cho rằng Lăng Khôi ghi hận trong lòng. Muốn giữ được mạng cần phải chủ động đến cầu xin, may ra còn có được một con đường sống.

"Cống hiến sức trâu ngựa cho tôi? Ông vẫn còn chưa đủ tư cách”, Lăng Khôi lạnh lùng nói.

“Cậu Lăng, xin hãy tha cho cả nhà tôi!”, Hàn Thiên Hào càng thêm sợ hãi.

Lăng Khôi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa và rít một hơi dài: "Hàn Thiên Hào, ông chỉ là một con kiến, tôi không có hứng thú nói nhiều với ông. Nhưng đúng là ông đã làm chuyện chẳng tốt đẹp gì. Boxing Ngô Lâm bị san bằng, ông chính là kẻ xúi giục đầu tiên. Sau khi tôi trấn áp nhà họ Tống, nếu như ông chủ động xin đền tội với tôi, có lẽ tôi sẽ cho ông một cơ hội. Nhưng ông lại lập tức quay sang nhà họ Đường, muốn mượn tay nhà họ Đường chèn ép tôi. Ông như thế là không hiểu chuyện rồi”.

Hàn Thiên Hào đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khấu lạy: "Hàn Thiên Hào có tội, tội đáng chết ngàn lần. Bất kể cậu Lăng nói gì thì đều đúng cả. Nếu cậu muốn đánh tôi thì cậu cứ đánh tôi đi”.

Nói xong, Hàn Thiên Hào thấy Lăng Khôi không ra tay tát ông ta, ông ta liền tự tát mình.

"Bốp!"

Hết cái tát này lại đến cái tát khác, khuôn mặt ông ta sưng vù lên, tát đến mức khóe miệng chảy máu.

Lăng Khôi nhả ra một vòng khói dày: "Đừng diễn nữa. Nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa”.

Nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa.

Chỉ mấy chữ đơn giản mà khiến cho trái tim của Hàn Thiên Hào như ngừng đập.

Ngay cả nhà họ Đường cũng buộc phải ngừng việc kinh doanh, việc khiến nhà họ Hàn biến mất là chuyện quá đơn giản.

“Cậu Lăng, làm ơn cho tôi một cơ hội nữa!”, Hàn Thiên Hào luống cuống: “Cầu xin cậu”.

Lăng Khôi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông một cơ hội. Ông đến tìm Giang Thanh Hải và Trần Lâm, hai nhà bọn họ sẽ dùng giá thị trường để thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hàn. Nhưng cái mác tập đoàn Hàn Thị sẽ biến mất từ đây”.

Cửa sổ xe được kéo lên và chiếc xe từ từ khởi động.

“Cậu Lăng rất công bình, cảm ơn cậu nhiều!”, Hàn Thiên Hào vội vàng cúi lạy chiếc xe đã đi xa.

Sau đó, Hàn Thiên Hào ngã trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết.

Sau nửa đời người vất vả cực khổ, cuối cùng nhà họ Hàn mới trở thành một tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Hải, trở thành thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, bừng bừng khí thế, trấn giữ một phương, tận hưởng hết mọi sự vinh dự.

Cứ tưởng từ nay nhà họ Hàn sẽ còn tiến xa hơn nữa, trở thành người đứng trên bao người.

Không ngờ, vì đã đắc tội với một thanh niên mà trước giờ chưa bao giờ thèm để ý đến, kết quả là nhà họ Hàn càng ngày càng sa sút, hiện giờ đã đến mức không thể giữ được gia tộc nữa.

Vừa rồi ông ta còn tưởng rằng sẽ không thể bảo toàn được cho toàn bộ người của nhà họ Hàn nữa.

Nhưng những lời cuối cùng của Lăng Khôi đã khiến Hàn Thiên Hào đi từ địa ngục lên thiên đường.

Thay vì làm gì mình, người ta lại muốn mua lại tất cả tài sản của nhà họ Hàn theo giá thị trường.

Từ nay về sau, tuy rằng Hàn Thiên Hào không còn quyền quý nhưng vẫn giàu có, không phải lo toan trong suốt quãng đời còn lại. Thậm chí với khối tài sản khổng lồ này, ông ta vẫn có cơ hội để bắt đầu lại.

Hàn Thiên Hào không hề hận Lăng Khôi mà ông ta vừa hối hận, vừa biết ơn.

"Đây chính là cậu Lăng sao? Không khuất phục cường quyền, không ức hiếp người thấp cổ bé họng, tranh tài đoạt lợi một cách công bằng, xử lý sự việc bằng đức độ”, Hàn Thiên Hào vô cùng bái phục anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.