Bà cụ Tô mơ hồ cảm giác được điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Món quà thứ ba là gì?"
Hàn Đông hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Món quà thứ ba mà cậu Lăng tặng là nghị quyết khẩn cấp thứ ba mà Công đoàn Trung Hải thông qua, đó là thu hồi giấy phép kinh doanh của tất cả các công ty vận tải thuộc nhà họ Đường. Bây giờ, toàn bộ nhà họ Đường đang trong tình trạng bị ngừng kinh doanh”.
Xoẹt!
Bà cụ Tô sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế, hồn bay phách lạc: "Cậu Lăng lại có thể một lúc trấn áp được nhà họ Đường – một trong năm gia tộc lớn nhất ở Trung Hải? Nếu như vậy, cậu ta tiếp quản nhà họ Đường sẽ chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?”
Bà cụ Tô sợ hãi hồi lâu.
Bà ta rất hối hận vì lúc trước đã gạch bỏ cả nhà Tô Duệ Hân ra khỏi gia phả.
Bà ta rất hối hận, tại sao lúc trước mình lại không ủng hộ Tô Duệ Hân?
Nếu lúc trước ủng hộ Tô Duệ Hân chống lại áp lực của nhà họ Đường thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ được cậu Lăng ủng hộ. Nhưng bây giờ đã bỏ lỡ tất cả rồi.
“Tôi đã lựa chọn sai rồi”, bà cụ Tô thở dài.
Bà ta hồi tưởng lại những gì Giang Thanh Hải đã chuyển lời lại với mình khi đưa Tô Duệ Hân đi – Cậu Lăng nhờ tôi chuyển lời lại với bà, làm ra chuyện hôm nay thì hãy tự lo liệu lấy thân mình.
Làm ra chuyện hôm nay thì hãy tự lo liệu lấy thân mình.
Lúc đó bà cụ Tô không để ý, ngược lại còn cảm thấy cậu Lăng quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng bị thất bại trước nhà họ Đường.
Tô Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà nội, bà đừng tự trách mình như vậy. Không phải Lăng Khôi vẫn chưa tiếp quản nhà họ Đường hay sao? Quản gia Hàn, sau cùng cậu Lăng còn nói gì nữa không?”
Hàn Đông nói: "Cậu Lăng trước lúc rời đi có nói, nếu nhà họ Đường muốn bình thường trở lại, ba ông lớn của nhà họ Đường phải đến cầu xin cậu ta cho đến khi cậu ta vừa lòng mới thôi".
Trên dưới nhà họ Tô càng hoảng sợ hơn.
Họ sợ hãi cái tên cậu Lăng này không khác gì sợ ma quỷ.
Tô Thần nói: "Nói cách khác, cậu Lăng vẫn chưa tiếp quản nhà họ Đường. Bà nội, cháu nghĩ chuyện này chưa chắc đã được như ý muốn của cậu Lăng. Nhà họ Đường vẫn đang cố gắng tranh đấu đến cùng. Không phải Đường Lâm có sư phụ tên là Tôn Lộc sao? Cháu nhớ bà từng nói là đại sư Tôn Lộc đứng đầu trong năm đại sư của Trung Hải, trấn giữ một phương, uy lực khó lường. Cụ ta là hy vọng cuối cùng của nhà họ Đường. Chỉ cần Tôn Lộc có thể trấn áp được cậu Lăng thì chẳng những cậu Lăng không thể tiếp quản được nhà họ Đường, ngược lại còn gặp nguy hiểm về tính mạng”.
Bà cụ Tô bình tĩnh lại một chút: "Đúng vậy. Nhà họ Đường vẫn chưa thua, còn cậu Lăng cũng chưa thắng. Dù bây giờ đã trấn áp nhà họ Đường, nhưng cậu ta cũng đã tự đặt mình vào thế cực kỳ nguy hiểm rồi. Tôn Lộc xuất hiện thì cậu ta ắt sẽ chết”.
Tô Thần nói: "Đúng vậy, hơn nữa chỉ cần chúng ta quản lý tốt tập đoàn dược phẩm của nhà họ Tô, để cho nhà họ Tô áp đảo nhà họ Hàn, trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Hải thì sau khi chúng ta lũng đoạn được thị trường, đương nhiên không ai dám đụng đến chúng ta nữa”.
Bà cụ Tô gật đầu, nhìn Tô Thần hài lòng: "Đúng vậy, cháu đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể nhìn thấu đáo mọi việc. Vượt qua nhà họ Hàn, trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Hải và trở thành sự tồn tại không thể thay thế thì chúng ta có giá trị lớn. Tương lai của nhà họ Tô vẫn sẽ là một dải gấm vóc”.
Bệnh viện Bình An.
Trong một phòng bệnh riêng biệt.
Tô Duệ Hân đã hôn mê mấy ngày mấy đêm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Hết chuyên gia nổi tiếng này đến chuyên gia nổi tiếng khác đến chữa trị nhưng vẫn bó tay.
Lúc này Lăng Khôi đến phòng bệnh thăm cô.
Chu Lam ngồi ngủ trên ghế ở bên cạnh.
Bà ta đã không rời khỏi đây mấy ngày mấy đêm rồi, sức lực cạn kiệt, mệt mỏi quá độ, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi.
Lăng Khôi ngồi trên đầu giường, siết chặt tay Tô Duệ Hân vào mặt mình.
Đôi tay lạnh như nước.
Một lúc sau, Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân lên: “Anh đưa em đến một nơi”.
Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân rời khỏi bệnh viện.
Không có taxi, không có người đi cùng.
Anh cứ ôm cô như thế này, từng bước từng bước qua ngã ba đường.
Đi qua từng lượt xe cộ đông đúc, cuối cùng đã đến bờ sông Vọng Cổ.
Đây là nơi lần đầu họ gặp nhau.
Ven sông, Lăng Khôi ôm người đẹp trong vòng tay, ngồi trên mỏm đá ở bên sông, lặng nhìn dòng nước mùa thu, ánh mắt trở nên sâu thẳm và dịu dàng: "Đã là mùa thu rồi đấy, nước mùa thu không hề lạnh. Ba năm trước, cũng là vào mùa thu, chúng ta đã gặp nhau ở nơi đây, từ đó vận mệnh đã sắp đặt chúng ta ở bên nhau đã ba năm nay”.
"Khi đó em đang bị nhà họ Tô chèn ép, bộ dạng bi thương tuyệt vọng đứng ở đây ngẩng đầu nhìn trời thở dài”.
"Ba năm qua, không lúc nào em không phải chịu đựng sự xúc phạm của nhà họ Tô. Giờ đây nhà họ Tô đã đuổi em ra khỏi cửa, em sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương nữa. Hạnh phúc của em mới bắt đầu thôi. Hãy mở mắt ra nhìn dòng sông mùa thu này, nhìn những ánh đèn nhộn nhịp ở phía dối diện kìa em”.
Lăng Khôi vuốt ve khuôn mặt của Tô Duệ Hân, đôi mắt sâu thẳm mà dịu dàng.
Anh mở miệng giống như đang nói chuyện với Tô Duệ Hân, lại như đang nói với chính mình: "Người ấy yểu điệu duyên dáng, gặp nhau từ cái nhìn đầu tiên đã nhung nhớ về em. Sau này, một tấc lòng yêu thương dài như nghìn dặm nước hồ thu. Khi em thức dậy, anh muốn đưa em đi làm rất nhiều chuyện, nhà tranh lạnh ta cùng nấu rượu xanh, khi tuyết rơi nhìn hoa mận nở, cùng đi thuyền trên sông Tiêu Tương, giong buồm đi ra biển lớn”.
"Duệ Hân, một mình soi chiếc bóng nghiêng, trăng đơn gió chiếc, anh nhớ em rồi”.
Lăng Khôi nhìn lên bầu trời đầy sao và lẩm bẩm một mình.
“Những gì anh nói, không được nuốt lời đâu đấy!”, một giọng nói quen thuộc vang lên, Lăng Khôi quay ngoắt đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Duệ Hân đang từ từ mở mắt ra.
Khóe miệng cô nở một nụ cười lười biếng.
“Em tỉnh rồi à?”, Lăng Khôi cười như một đứa trẻ được cho kẹo.
"Ừ! Anh ôm tôi chặt thế làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi”, Tô Duệ Hân đỏ bừng mặt.
Lăng Khôi ngay lập tức buông tay ra và ngây người nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tô Duệ Hân đứng dậy vươn vai.
Dáng người mảnh khảnh lộ ra những đường cong xinh đẹp, cô vừa thức dậy sau giấc ngủ nên dáng vẻ rất khoan thai tao nhã.
"Nhà tranh lạnh ta cùng nấu rượu xanh, khi tuyết rơi nhìn hoa mận nở, cùng đi thuyền trên sông Tiêu Tương, giong buồm đi ra biển lớn. Tôi nghe thôi mà cũng muốn đi rồi. Anh định bao giờ đưa tôi đi?", Tô Duệ Hân chợt quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt, cười và hỏi.
Lăng Khôi nói: “Bất cứ khi nào em muốn đi thì mình sẽ đi!”
Tô Duệ Hân nói: “Được thôi, đợi tôi sắp xếp xong thì anh đưa tôi đi nhé?”