Chiến Thần Phục Thù

Chương 202



Lúc Chu Lam tỉnh lại, trời đã chập choạng tối.

Không nhìn thấy con gái, bà ta vô cùng hoảng hốt, điên cuồng tìm kiếm Tô Duệ Hân.

Tìm mãi không thấy, bà ta khóc lóc om sòm trong phòng bệnh.

Sau đó, làm kinh động đến Ngô Giai Giai.

Ngô Giai Giai nói với Chu Lam rằng Tô Duệ Hân đã bị Lăng Khôi đưa đi rồi.

Chu Lam nổi giận: “Con gái tôi là bệnh nhân, hơn nữa còn hôn mê chưa tỉnh. Bệnh viện các cô sao có thể để Lăng Khôi đưa nó đi chứ? Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì thì sao? Các người có chịu trách nhiệm nổi không hả?”

Ngô Giai Giai cũng rất khó chịu về Lăng Khôi, thầm nghĩ tên khốn này thật phiền phức, gây rối khắp mọi nơi.

Bây giờ cô ta còn phải dọn đường cho anh ta.

“Cô yên tâm đi, Lăng Khôi là nhân viên bảo vệ của bệnh viện chúng cháu, anh ta sẽ không làm gì quá đáng đâu. Có lẽ anh ta đưa Duệ Hân đi tìm bác sĩ khác rồi”, cắn răng nói ra những lời này, Ngô Giai Giai cảm thấy mình thật kinh tởm.

Lăng Khôi tốt vậy sao? Anh ta luôn có chừng mực à? Tôi nhổ vào.

“Chuyển viện? Chuyện lớn như vậy sao có thể để tên Lăng Khôi đó làm bừa chứ? Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người đâu”, Chu Lam hơi mất kiểm soát.

Ngô Giai Giai nói: “Cô yên tâm đi ạ, bây giờ cháu sẽ huy động tất cả nguồn lực của bệnh viện để đưa Duệ Hân và Lăng Khôi trở về”.

Ngô Giai Giai vội vàng đi gọi Lý Kiến kiểm tra máy quay an ninh.

Kết quả, không hề nhìn thấy Lăng Khôi sau khi rời khỏi bệnh viện đã đi về hướng nào.

Chuyện Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân đi cũng là do Lý Kiến nói.

Theo cách nói của Lý Kiến, lúc Lăng Khôi rời đi, còn chủ động chào hỏi Lý Kiến.

Hiển nhiên, Lý Kiến đã bị mắng một trận tơi bời, hứng chịu cơn thịnh nộ của Chu Lam và Ngô Giai Giai. Cuối cùng bị trừ một tháng lương, còn bị bắt đi tìm Lăng Khôi.

Cậu ta tìm kiếm đến ba giờ sáng, vẫn không tìm thấy Lăng Khôi và Tô Duệ Hân ở đâu.

Chu Lam ở trong phòng bệnh khóc lóc không ngừng.

Ngô Giai Giai cũng ở trong phòng bệnh chờ đợi đến sáng sớm, mắt thâm quầng.

“Tên khốn Lăng Khôi, rốt cuộc đã đưa con gái tôi đi đâu hả? Con gái là chỗ dựa duy nhất của tôi, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi biết phải sống thế nào đây?”

Chu Lam khóc suốt đêm.

“Mẹ, con không sao, mẹ nói gì thế”, lúc này, Tô Duệ Hân bước vào.

“Con gái, con tỉnh rồi à?”, Chu Lam kinh ngạc, còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt xong mới chắc chắn là thật, bước đến chỗ Tô Duệ Hân, ôm cô vào lòng: “Con dọa mẹ sợ chết mất”.

Cảm xúc của Chu Lam vỡ òa, bà ta khóc rống lên.

Lăng Khôi bước vào, nhìn thấy cảnh này, anh vẫy tay với Ngô Giai Giai, sau đó bước ra khỏi phòng.

Ngô Giai Giai ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lao về phía Lăng Khôi: “Lăng Khôi, anh đang làm trò gì vậy hả?”

Lăng Khôi nói: “Tâm trạng vợ tôi không tốt nên tôi đưa cô ấy ra ngoài đi dạo”.

Ngô Giai Giai hỏi: “Duệ Hân tỉnh lại thế nào vậy?”

Lăng Khôi nói: “Bị tình yêu của tôi làm cảm động, nghe thấy tiếng gọi tình yêu của tôi nên tỉnh lại”.

“Ọe”, Ngô Giai Giai làm động tác buồn nôn: “Anh đừng giả vờ nữa được không? Lần này, Duệ Hân bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô đều là tại anh đấy”.

Lăng Khôi cứng họng: “Chuyện này cũng có thể trách tôi sao?”

Ngô Giai Giai nói: “Chẳng phải do anh không có năng lực bảo vệ Duệ Hân nên mới khiến cô ấy bị đuổi ra ngoài, tức đến mức hộc máu, bất tỉnh sao? Người chồng như anh đúng là quá vô dụng. Tôi đã gặp rất nhiều người đàn ông vô dụng, nhưng vô dụng đến mức như anh thì đây là lần đầu tiên đấy”.

Lăng Khôi vỗ trán nói: “Tôi vô dụng đến vậy à?”

Ngô Giai Giai nhìn Lăng Khôi, nghiêm túc đáp: “Thật sự rất vô dụng, trên đời này chỉ có Duệ Hân mới chấp nhận được anh thôi, nếu là tôi, tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi”.

Lăng Khôi nghe vậy, đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.

Đúng vậy, người đàn ông vô dụng như anh, cũng chỉ có Tô Duệ Hân chịu đựng được.

“Tôi thật không hiểu nổi, cô gái tài giỏi như Duệ Hân, có rất nhiều người giàu có theo đuổi cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại thích anh chứ?”, Ngô Giai Giai nghiêng đầu không hiểu.

“Chuyện này không thể nói tiếp được nữa rồi”.

Lăng Khôi nhún vai, bất lực, quay người rời đi.

Ngô Giai Giai cũng thật là, nói chuyện thì đừng nên thẳng thắn quá như vậy chứ!

Ngô Giai Giai thuê một căn nhà lớn bên cạnh bệnh viện cho Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân và Chu Lam nói chuyện phiếm một lúc, rồi cùng Ngô Giai Giai đi vào nhà.

Ban đầu Lăng Khôi muốn Tô Duệ Hân ở lại nhà hàng Á Vận, nhưng thấy Ngô Giai Giai nhiệt tình lo toan mọi chuyện như vậy, anh đành từ bỏ, quay về nhà hàng Á Vận một mình.

Sau khi Ngô Giai Giai thu xếp cho hai mẹ con Chu Lam vào ở xong, cô ta cũng định rời đi.

“Giai Giai, cảm ơn cậu”, Tô Duệ Hân cảm ơn.

Ngô Giai Giai nói: “Giữa chúng ta đừng nói những lời như vậy”.

Tô Duệ Hân nói: “Lần này vì mình mà Lăng Khôi đã đánh người nhà họ Đường. Kết quả là nhà họ Tô sợ nhà họ Đường sẽ trả thù, cho nên mới đuổi mình ra khỏi nhà. Vốn dĩ mình rất khó chịu, nhưng Lăng Khôi đã đưa đi giải khuây, bây giờ mình nghĩ thông rồi. Tiếp theo, mình muốn điều hành bệnh viện Bình An thật tốt”.

Ngô Giai Giai ngạc nhiên: “Không ngờ Lăng Khôi lại có thể an ủi cậu. Như vậy cũng tốt, cậu vui thì mình cũng yên tâm”.

Tô Duệ Hân thở dài: “Bà cụ Tô cả đời thận trọng, sợ nhà họ Tô gặp khó khăn nên quyết tâm đưa tập đoàn Tô Thị trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Bà ấy vì mục tiêu này mà ngay cả tình thân cũng không cần nữa. Hy vọng lần này sẽ như bà ấy mong muốn, nhà họ Đường sẽ không giận cá chém thớt lên nhà họ Tô”.

Tô Duệ Hân chân thành nói, cô luôn tốt bụng như vậy.

Ngô Giai Giai nói: “Bây giờ nhà họ Tô đang hoảng loạn, cậu không biết sao?”

Tô Duệ Hân tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngô Giai Giai nói: “Nghe nói nhà họ Tô tổ chức cuộc họp xem có nên loại bỏ cậu hay không. Vì sau lưng cậu có sự hỗ trợ của anh Lăng, nhà họ Tô từng muốn chống lại nhà họ Đường để bảo vệ cậu, nịnh bợ anh Lăng phía sau cậu. Nhưng sau đó nhà họ Tô lại cho rằng anh Lăng không phải đối thủ của nhà họ Đường, cuối cùng chọn từ bỏ cậu, quay sang nịnh bợ nhà họ Đường. Kết quả là xảy ra chuyện rồi”.

Tô Duệ Hân căng thẳng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Giai Giai kể lại chuyện anh Lăng một mình bước lên cai quản nhà họ Đường, ép nhà họ Đường ngừng kinh doanh: “Anh Lăng ra mặt, lấn át đám người nhà họ Đường để lo tang lễ cho ông cụ Đường. Còn ép nhà họ Đường ngừng kinh doanh, muốn nắm quyền điều hành nhà họ Đường”.

Tô Duệ Hân hít sâu một hơi: “Anh Lăng này có uy lực vậy sao?”

Ngô Giai Giai gật đầu nói: “Thật đáng sợ, ngay cả nhà họ Đường cũng bị anh ta ép cho đóng cửa. Tất cả chuyện này có lẽ là vì muốn ra mặt giúp cậu đấy”.

“Duệ Hân, anh Lăng đối với cậu thật tốt, cậu có muốn cân nhắc anh ấy không?”, Ngô Giai Giai lại nhắc đến chuyện cũ.

Nếu như là bình thường, đối mặt với vấn đề này, Tô Duệ Hân sẽ hơi vướng bận.

Nhưng bây giờ, Tô Duệ Hân lại vô cùng thản nhiên nói: “Không cần đâu, mình đã quen với tên ngốc Lăng Khôi rồi. Chỉ cần anh ấy đối tốt với mình, nhu nhược cũng không sao, mình bảo vệ anh ấy là được rồi. Lát nữa cậu hãy liên hệ với Trần Lâm thử xem có thể gặp mặt cảm ơn anh Lăng được hay không”.

Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Không phải cậu thật sự thích Lăng Khôi rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.