Chiến Thần Phục Thù

Chương 203



Trải qua chuyện này, Tô Duệ Hân đã trưởng thành hơn nhiều, đã đối mặt với rất nhiều vấn đề nên cô rất thản nhiên đáp: “Mình cũng không biết, chỉ biết là khi anh ấy ở bên cảm thấy cũng rất tốt. Có lúc rất đáng yêu, như một tên ngốc”.

Tên ngốc?

Nếu Lăng Khôi nghe thấy những lời này chỉ sợ là tức đến mức hộc máu.

Khi anh nói mình là anh Lăng thì bị gắn mác kẻ ngốc?

Có công lý không vậy.

“Được rồi, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Mấy ngày này công việc của bệnh viện cứ để mình lo, cậu nghỉ ngơi cho tốt”, Ngô Giai Giai vội chào tạm biệt.

Về tới phòng khách, Chu Lam nghi ngờ nhìn Tô Duệ Hân nói: “Con gái, cậu Lăng lại có thể áp chế nhà họ Đường đến mức phải ngừng hoạt động, thủ đoạn mạnh quá, mẹ mới nghe lần đầu. Cậu ấy thật tốt với con”.

“Con biết anh ta thật lòng với con”, Tô Duệ Hân hờ hững nói: “Nhưng bây giờ con không muốn nói những chuyện này. Con chỉ muốn kinh doanh tốt bệnh viện, chuyện tương lai để sau hẵng nói”.

Chu Lam không miễn cưỡng Tô Duệ Hân: “Cũng được, thấy con trưởng thành hơn nhiều, mẹ cũng yên tâm. Nhưng thằng nhóc Lăng Khôi này lại một mình ôm con rời khỏi bệnh viện cũng không biết nặng nhẹ, khi nào nó quay về mẹ phải dạy dỗ một trận mới được”.

Tô Duệ Hân cười nói: “Đừng cứ mắng anh ấy như vậy, mẹ càng mắng anh ấy càng không tự tin”.

Chu Lam thấy con gái che chở Lăng Khôi thì trong lòng hơi khó chịu. Mặc dù bà ta đã có ấn tượng tốt với Lăng Khôi hơn nhưng nếu so với cậu Lăng thì còn kém xa, con gái bà sao lại ngốc như vậy chứ?

Lăng Khôi trở về nhà hàng Á Vận, ngủ lẻ loi một mình trong phòng.

Anh ngắm nhìn căn phòng được bày trí công phu, trên đầu giường còn treo ảnh cưới, trên bức ảnh là nụ cười xinh đẹp của Tô Duệ Hân.

“Haizz, rốt cuộc vẫn uổng công, mình vẫn phải ngủ một mình”, Lăng Khôi không đi ngủ ngay mà một mình ngồi ngoài ban công, mặc cho ánh trăng chiếu rọi.

“Trải qua trận đấu với Đường Lâm vừa rồi, rõ ràng mình đã được kích thích nhiều sức lực, mặc dù bảy mươi hai viên đạn vẫn còn trong cơ thể, nhưng mình đã hồi phục nhiều hơn so với trước đây”.

Lúc đó Lăng Khôi đã tiếp hai mươi mấy cú đấm của Đường Lâm, mỗi cú đấm đều giúp Lăng Khôi hồi phục lại thể lực.

Nếu không vì cú đấm cuối cùng của Đường Lâm không có hiệu quả thì Lăng Khôi còn muốn hứng đòn nhiều hơn nữa.

Cảm nhận được cơ thể không ngừng hồi phục, anh mỉm cười thỏa mãn.

“Xem ra, đối kháng cũng có thể hồi phục thể lực, chỉ là biết hơi muộn”.

Mãi đến lúc bình minh, Lăng Khôi mới quay về phòng đi ngủ.

Sau khi anh tỉnh giấc, Lâm Vân gõ cửa nói: “Anh Lăng, Giang Thanh Hải và Trần Lâm đợi ngoài cửa lâu lắm rồi”.

“Bảo bọn họ vào đi”, Lăng Khôi vừa đánh răng vừa xem tin tức.

Chỉ thấy tin tức mới mẻ ùn ùn kéo đến, là tin về cuộc tranh chấp giữa nhà họ Đường và Công đoàn Trung Hải.

Hai người Giang Thanh Hải bước vào, Lăng Khôi vẫn đang đánh răng, sau đó tùy ý nói: “Tìm tôi có việc gì vậy?”

Trần Lâm nói: “Cậu Lăng, Hàn Thiên Hào quả nhiên đã chủ động tới tìm chúng tôi, nói muốn bán tất cả cổ phần của nhà họ Hàn cho chúng tôi. Chúng tôi đã dựa theo lần bàn bạc trước đó, mua lại toàn bộ cổ phần tập đoàn Hàn Thị”.

Giang Thanh Hải bổ sung: “Hàn Thiên Hào vẫn coi như nhạy bén, chủ động bán với giá thấp hơn bốn mươi phần trăm so với giá thị trường”.

Lăng Khôi khẽ gật đầu: “Ừ, cũng xem như ông ta hiểu chuyện”.

Giang Thanh Hải nói tiếp: “Bước tiếp theo nên làm gì ạ?”

Lăng Khôi nói: “Phát tán ra ngoài, nói cổ phần của tập đoàn Hàn Thị đã bị nhà họ Giang thu mua, đều thuộc về anh Lăng. Ngoài ra, tất cả doanh nghiệp vận tải hiện có của tập đoàn Hàn Thị vẫn duy trì hoạt động, không cần thay đổi”.

“Dĩ nhiên là được”, Giang Thanh Hải nói: “Có cần lấy phần tài sản này làm món quà tặng cô Tô không?”

Khi nói ra lời này, ông ấy cảm thấy rất xúc động, một người chồng tặng món quà quý giá như vậy cho vợ, người ngoài không dám nghĩ tới, nhưng đối với Lăng Khôi thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Lăng Khôi nói: “Tạm thời không cần, Duệ Hân bây giờ còn chưa có đủ năng lực để tiếp quản tập đoàn y dược lớn như vậy, cô ấy cần thêm thời gian để chuẩn bị”.

Giang Thanh Hải nói: “Tôi hiểu rồi, cậu Lăng yên tâm, tôi sẽ tiếp quản tài sản này, sẽ không để doanh nghiệp phải chịu bất cứ tổn thất nào”.

Lăng Khôi tới nhà vệ sinh súc miệng, rồi tới phòng khách, lúc này Lâm Vân đã chuẩn bị xong bữa trưa thịnh soạn.

Lăng Khôi ngồi xuống vẫy tay: “Cùng lại ăn cơm đi, đều là người nhà không cần khách sáo”.

Hai người Giang Thanh Hải được đối xử tốt mà vừa mừng vừa lo, ngồi xuống dùng bữa.

Ăn được một nửa, bầu không khí dần dần náo nhiệt, Trần Lâm đột nhiên nói: “Cậu Lăng, nhà họ Đường nói rằng dừng hoạt động là vì nâng cấp nghiệp vụ, bảy ngày sau sẽ vận hành trở lại. xem ra nhà họ Đường muốn đấu tranh lần cuối vào bảy ngày tới”.

Lăng Khôi nhai miếng măng trong miệng, hờ hững nói: “Bọn họ có thể dựa vào hai người. Một là Trung Hải Vương, hai là sư phụ Tôn Lộc của Đường Lâm. Người đầu tiên thì quá nguy hiểm, bọn họ sẽ không động tới nên Tôn Lộc là hi vọng duy nhất của bọn họ”.

Trần Lâm nói: “Bọn họ muốn nhờ Tôn Lộc áp chế cậu. Tôn Lộc là một trong năm đại sư của Trung Hải. Là một đại sư võ thuật đích thực, Đường Lâm tuyệt đối không thể so sánh được với nhân vật này. Cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn”.

Lăng Khôi không để tâm tới chuyện này, hỏi Giang Thanh Hải: “Quan hệ giữa Tôn Lộc và Đường Lâm rất tốt, muốn ra tay lúc nào cũng được, tại sao phải đợi bảy ngày?”

Giang Thanh Hải nói: “Vì Tôn Lộc đang bận tiếp đón khách quý hai ngày nay. Không có tâm trạng quan tâm tới chuyện của Đường Lâm”.

Lăng Khôi tò mò: “Khách quý? Khách quý thế nào mà Tôn Lộc lại coi trọng như vậy?”

Giang Thanh Hải nói: “Đại sư huynh của Trần Vũ Anh, tên là Diệp Hùng - một đại sư võ thuật tới từ nước ngoài”.

Lăng Khôi nói: “Diệp Hùng? Rất lợi hại sao?”

Giang Thanh Hải nói: “Rất lợi hại. Diệp Hùng đã từng ở Trung Hải nhiều năm, tung hoành khắp các sàn đấu của Trung Hải, tạo nên danh tiếng trong giới võ thuật của Trung Hải, từ lâu đã có thể trở thành đại sư thứ sáu của Trung Hải, nhưng vào đúng thời điểm công thành danh toại, Diệp Hùng đột nhiên từ bỏ danh tiếng đại sư thứ sáu này, vượt khó khăn gian khổ để tiếp tục học võ với sư phụ, đến nay đã hơn mười năm rồi. Thực lực rất mạnh, không thể tưởng tượng được”.

Lăng Khôi gật đầu: “Từ bỏ công danh, tiếp tục bồi dưỡng. Về điểm này Diệp Hùng đã thắng rất nhiều người, chỉ là ông ta và Tôn Lộc rốt cuộc có ngọn nguồn thế nào?”

Giang Thanh Hải nói: “Tôn Lộc thành danh từ sớm, lúc Diệp Hùng tỏa sáng trong giới võ thuật thì Tôn Lộc đã là đại sư rồi. Hai người họ đã từng giao đấu nhiều lần, mặc dù không mang danh đại sư nhưng lại có thực lực của đại sư. Chỉ là thời thế đã thay đổi, hiện giờ chỉ e Diệp Hùng đã có thực lực ngang bằng với Tôn Lộc rồi”.

Trần Lâm nói: “Hóa ra là như thế, Tôn Lộc muốn đợi sau bảy ngày lại tới tìm cậu Lăng giao đấu. Chúng ta có cần bày kế một phen không?”

Lăng Khôi nói: “Không phải sợ, bọn họ muốn tới, tôi đợi ở đây là được”.

Ăn xong bữa cơm, Lăng Khôi lau sạch miệng rồi nói: “Trần Lâm, lát nữa ông đi thăm Duệ Hân, chuyển lời của tôi cho cô ấy”.

Trần Lâm cung kính nói: “Vâng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.