Chiến Thần Phục Thù

Chương 204



Từ trước tới nay Tô Duệ Hân chưa từng được ngủ một giấc thoải mái đến thế.

Khi gánh nặng trong lòng được gỡ xuống, một người nghĩ thông suốt, tinh thần không còn cảm thấy nặng nề, thì ngủ một giấc dậy tự nhiên sẽ thấy cuộc đời quá đỗi ngọt ngào.

Khi cô thức dậy đã là buổi chiều.

Chuyện cũ thả trôi theo làn gió, chặng đường phía trước đầy ắp hy vọng.

Từ trước tới giờ Tô Duệ Hân chưa từng nghĩ mình lại có lúc rộng lượng đến vậy, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt, đứng trước gương chuyên tâm trang điểm, kẻ mày tô môi, mỗi một động tác đều rất tỉ mỉ và cẩn thận.

Trước đây Tô Duệ Hân cũng là một người phụ nữ tinh tế, mỗi lần ra ngoài đều rất coi trọng diện mạo bên ngoài của bản thân, nhưng dù gì cô cũng chú tâm cho sự nghiệp nhiều hơn, có những lúc vẫn tương đối tuỳ ý.

Thế nhưng hôm nay, Tô Duệ Hân dường như không giống với khi trước nữa, cô tự trang điểm cho mình giống như đang tô vẽ cho một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Sau khi trang điểm xong xuôi, cô mặc lên người bộ đồ công sở.

Váy bó, áo sơ mi, tất lụa và giày cao gót càng tôn lên dáng người cao gầy thon thả, nghiêng nước nghiêng thành của cô.

Nhìn bản thân mình trong gương, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt thế kia, Tô Duệ Hân liền bật cười: “Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu như không sống cho cuộc đời tươi đẹp thì đúng là lãng phí của trời”.

“Lăng Khôi nói đúng. Sao mình lại cứ mãi sống sau cái bóng của người khác chứ? Bản thân mình chính là một “phong cảnh” tuyệt đẹp trên thế giới này mà. Mình tự có ánh hào quang và phong thái của riêng mình”.

Trong đầu Tô Duệ Hân không ngừng vang lên những lời Lăng Khôi đã nói với mình.

Trong lễ mừng thọ bà cụ Tô, Lăng Khôi đã thầm nói với cô: “Mong em giống như pháo hoa rực rỡ, dù thế nào cũng vẫn sẽ quật cường”.

Lúc bệnh viện Bình An sửa chữa kinh doanh trở lại, Lăng Khôi đã nói với cô:

“Sẽ có một ngày em lột bỏ vỏ kén, rồi em sẽ phát hiện ra thế giới này tươi đẹp ra sao”.

“Sẽ có một ngày em lột bỏ vỏ kén, rồi em sẽ phát hiện ra mọi đau đớn đều đã qua cả rồi”.

“Sẽ có một ngày em lột bỏ vỏ kén, rồi em sẽ phát hiện ra đây là sự sắp đặt tốt đẹp nhất”.

Tô Duệ Hân lấy ra một thỏi son, khẽ bôi lên đôi môi xinh đẹp, thủ thỉ: “Sẽ có một ngày mình lột bỏ vỏ kén, rồi mình sẽ phát hiện ra thế giới này tươi đẹp ra sao. Sẽ có một ngày mình lột bỏ vỏ kén, rồi mình sẽ phát hiện ra mọi đau đớn đều đã qua cả rồi. Sẽ có một ngày mình lột bỏ vỏ kén, rồi mình sẽ phát hiện ra đây là sự sắp đặt tốt đẹp nhất”.

“Lăng Khôi, mặc dù anh là một kẻ vô dụng, một kẻ ngốc nghếch, nhưng anh học môn ngữ văn không tệ chút nào, cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này”.

Tô Duệ Hân thu dọn hành lý, đeo túi xách nhỏ rời khỏi cửa, đi đến bệnh viện Bình An.

Đây là lần đầu Tô Duệ Hân đến bệnh viện làm việc sau nhiều hôm kể từ khi mọi chuyện xảy ra.

Từ khoảnh khắc người phụ nữ xinh đẹp này bước qua cánh cửa lớn bệnh viện, cô đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Bệnh nhân và các bác sĩ, y tá trong đại sảnh đều kinh ngạc trước dung mạo xinh đẹp của Tô Duệ Hân.

“Sếp Tô đẹp hơn rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy”.

“Nghe nói sếp Tô bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, vốn dĩ còn cho rằng cô ấy sẽ đau lòng buồn khổ, không ngờ cô ấy đã thoát khỏi đau khổ, bắt đầu cuộc sống mới”.

“Sếp Tô, cô đẹp quá”.

“Sếp Tô, hôm nay cô đẹp chết người luôn á”.

“…”

Tô Duệ Hân vừa bước đi vừa nhiệt tình đáp lời, phong thái vô song, khiến cho các bác sĩ y tá cảm thấy Tô Duệ Hân đã trở nên hăng hái nhiệt tình và dễ gần hơn cả khi trước.

Lúc đi tới phòng làm việc, Tô Duệ Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho vô cùng ngạc nhiên.

Bên trong phòng làm việc rất bừa bộn, trên mặt bàn đã phủ một lớp bụi dày.

Phòng làm việc của tổng giám đốc thường là địa điểm quan trọng của công ty, vào lúc Tô Duệ Hân không có ở đây, không một ai được phép bước vào, dù là nhân viên quét dọn cũng không được.

“Xem ra ngay cả phòng làm việc cũng phải quét dọn lại từ đầu mới có thể làm việc được rồi”.

Tô Duệ Hân bất lực cười gượng, cẩn thận từng chút một sắp xếp lại tài liệu, quét dọn mặt đất.

Trước đây công việc này đều giao cho nhân viên dọn vệ sinh làm.

Thế nhưng lần này, Tô Duệ Hân rất nghiêm túc và tỉ mẩn tự mình làm hết.

Mỗi khi sắp xếp lại một chồng tài liệu đều giống như đang sắp xếp lại tâm trạng mình.

Mỗi lần quét đi một lớp bụi là lại giống như quét bỏ đi quá khứ.

“Duệ Hân, sao cậu có thể tự mình làm công việc này, để mình bảo nhân viên dọn vệ sinh tới xử lý”, Ngô Giai Giai vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng ngạc nhiên, giơ tay định ngăn Tô Duệ Hân lại.

“Không sao, mình tự làm được, coi như là hoạt động gân cốt đi”, Tô Duệ Hân cười lắc đầu, cũng không để Ngô Giai Giai giúp đỡ, tự mình bỏ ra nửa tiếng đồng hồ là đã dọn dẹp xong phòng làm việc.

Xong xuôi hết tất cả, Tô Duệ Hân pha một tách cà phê, ngồi bên bàn làm việc: “Tìm mình có việc gì sao?”

Ngô Giai Giai nhìn Tô Duệ Hân từ trên xuống dưới một lượt, chỉ cảm thấy hôm nay Tô Duệ Hân trang điểm xinh đẹp lạ thường, ngay cả một người phụ nữ như Ngô Giai Giai cũng cảm thấy động lòng.

Dẹp chuyện này sang một bên, Ngô Giai Giai nói: “Có hai chuyện. Sau khi thu mua bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng, bệnh viện Bình An chúng ta coi như có thêm hai chi nhánh ở thị trấn Hoa Hồng, hai chi nhánh này đều treo bảng hiệu chi nhánh của bệnh viện Bình An chúng ta, trước mắt kinh doanh bình thường, khách đến cũng nhiều hơn khi trước rất nhiều. Đa phần thị trường chữa trị của thị trấn Hoa Hồng đều nằm trong tay chúng ta. Có điều…”

Ngô Giai Giai ngừng lại một chút.

Tô Duệ Hân nói: “Có điều sao?”

Ngô Giai Giai nói: “Tài khoản bệnh viện đã không còn tiền rồi. Lần điều chỉnh này phải trang trí kinh doanh lại từ đầu, tốn kém rất lớn. Hơn ba trăm triệu tiền mặt trong tài khoản đã gần cạn kiệt rồi”.

Tô Duệ Hân nói: “Mình vừa xem dự toán tài chính mấy tháng gần đây của bệnh viện, mấy tháng sắp tới không cần chi gì quá lớn. Bây giờ trong tài khoản không có tiền, mấy tháng sau sẽ có tiền mặt rót vào rồi”.

Ngô Giai Giai nói: “Thế nhưng theo dự tính, sau năm tháng nữa là bệnh viện quận Ngô Giang khai trương, tốc độ xây dựng của tập đoàn Trần Thị rất nhanh, hơn nữa còn áp dụng kiến trúc kiểu mới, một công trình sau bốn tháng đã có thể bàn giao xong xuôi. Bệnh viện mới khai trương phải tốn rất nhiều tiền”.

Tô Duệ Hân cau mày nói: “Bệnh viện quận Ngô Giang đó được xây dựng dựa theo bệnh viện đa khoa cấp ba, nếu như khai trương thì không chỉ tiền vốn không đủ, mà nhân viên, trí lực, bảo vệ đều không đủ. Bệnh viện Bình An chúng ta mặc dù hiện giờ đã thu mua hai bệnh viện khác nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một bệnh viện hạng hai”.

Ngô Giai Giai nói: “Quả thực là như vậy, thế nên chúng ta phải thu hút các đối tác hợp tác lớn mạnh để cùng làm chuyện này. Nếu không, dựa vào năng lực của chúng ta thôi thì rất khó để hoàn thành đấy”.

Mặc dù Tô Duệ Hân muốn “ăn trọn” luôn cái bệnh viện đa khoa cấp ba sắp sửa khai trương này, thế nhưng cũng biết năng lực không đủ, bất lực nói: “Mặc dù nhà họ Hàn suy yếu nhưng vẫn là tập đoàn y dược lớn mạnh nhất Trung Hải, nhà họ Tô hiện giờ đã vọt lên thành tập đoàn y dược lớn thứ hai rồi. Hai tập đoàn y dược này sẽ không chịu hợp tác với chúng ta đâu. Ngoài họ ra thì cậu có lựa chọn tốt nào nữa không?”

Ngô Giai Giai nói: “Mình đã đi tìm những bệnh viện và tập đoàn y dược tương đối có thực lực khác. Bọn họ rất có hứng thú hợp tác, thế nhưng lại đòi tỉ lệ cổ phần ở mức trên 50%. Chúng ta không có cách nào tiếp nhận điều kiện như vậy”.

Tô Duệ Hân bất lực lắc đầu, điều kiện hà khắc như vậy quả thực không có cách nào tiếp nhận nổi. Một khi tiếp nhận thì cũng ngang với việc dâng món hời cho người ta.

Vào lúc hai người đang rầu rĩ thì Tô Ba bước vào: “Tôi có cách”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.