Chiến Thần Phục Thù

Chương 205



Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đầu Tô Ba đang cuốn băng gạc, có lẽ là bị người ta đánh.

Tô Duệ Hân thầm nghĩ tới khả năng Tô Ba bị đánh, hỏi một câu: “Tô Ba, anh không sao chứ?”

Trải qua khoảng thời gian gần đây, ấn tượng của Tô Duệ Hân về Tô Ba đã có thay đổi lớn.

Trước đây Tô Ba không màng nguy hiểm mật báo tin tức cho cô, trong lòng cô vô cùng cảm kích.

“Tôi không sao, chỉ bị bố dạy dỗ một trận thôi”, Tô Ba bật cười, nói: “Hoàn cảnh khó khăn trước mắt có thể đi tìm anh Lăng giúp đỡ, anh ấy có thể giải quyết được”.

Ngô Giai Giai lập tức hùa theo: “Duệ Hân, Tô Ba nói đúng đấy. Chỉ cần anh Lăng đồng ý lộ diện thì việc giúp chúng ta giải quyết vấn đề không phải quá là đơn giản hay sao?”

Tô Duệ Hân do dự, lẩm bẩm: “Mình biết năng lực của anh Lăng rất mạnh. Thế nhưng, mình lo nếu lại gần anh Lăng quá mà để Lăng Khôi biết được sẽ ghen tuông, trong lòng khó chịu, hay là nghĩ cách khác xem sao”.

Ngô Giai Giai cạn lời: “Duệ Hân sao cậu lại nhu nhược như thế, chúng ta đều chưa từng gặp anh Lăng. Giữa cậu và anh ta căn bản chẳng có gì cả, Lăng Khôi ghen cái gì chứ? Hơn nữa dù cho Lăng Khôi có thật sự ghen tuông thì cứ kệ cho anh ta ghen đi”.

Tô Duệ Hân trừng mắt nhìn Ngô Giai Giai: “Giai Giai, không được nói Lăng Khôi như thế. Anh ấy nghe được sẽ buồn đấy”.

Ngô Giai Giai nhận ra sắc mặt Tô Duệ Hân không tốt, cười gượng rồi không nói gì nữa.

Tô Ba vỗ ngực nói: “Sếp Tô, cô không cần lo lắng điều này, Lăng Khôi sẽ không ghen đâu, tôi bảo đảm đấy”.

Trong lòng Tô Ba vô cùng bối rối.

Đùa cái gì vậy?

Lăng Khôi chính là anh Lăng mà, lẽ nào anh ta lại ghen với chính mình hay sao?

Có điều Tô Ba không dám nói ra những lời này.

Tô Duệ Hân nói: “Anh lấy cái gì ra đảm bảo?”

Tô Ba nói: “Tôi sẽ tìm anh ta giải thích sau, có thể làm sáng tỏ cho mấy người”.

Tô Duệ Hân vẫn do dự không quyết.

Trải qua sự việc lần này, Tô Duệ Hân đã nhìn rõ rất nhiều chuyện, hơn nữa cô cảm thấy cái tên ngốc Lăng Khôi này quả thực cũng không tồi, ít nhất không còn đáng ghét nữa.

Vào lúc bản thân cô buồn bã và suy sụp nhất, là Lăng Khôi đã ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, dùng giọng văn cao siêu để khuyên nhủ cô. Vì uống rượu cùng cô mà đã say mèm tới ngốc luôn.

Trong lòng Tô Duệ Hân cảm động, không nhẫn tâm để cho Lăng Khôi ghen tuông.

Tô Ba nói: “Bây giờ chúng ta tìm anh Lăng giúp đỡ là lựa chọn tốt nhất, lẽ nào hai người không biết sao?”

Tô Duệ Hân hỏi: “Biết cái gì cơ?”

Tô Ba nói: “Tập đoàn Hàn Thị bị anh Lăng thu mua rồi. Hiện tại tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải đã là công ty dưới trướng anh Lăng”.

Hai người Tô Duệ Hân suýt thì nhảy bật dậy.

Ngô Giai Giai nói: “Chuyện này sao có thể chứ”.

Tô Ba nói: “Sau khi tang lễ của ông cụ Đường kết thúc, nghe nói Hàn Thiên Hào đã chủ động tới tìm anh Lăng đền tội, muốn dâng hiến tập đoàn Hàn Thị cho anh Lăng để bảo toàn tính mạng. Thế nhưng đã bị anh Lăng từ chối, cuối cùng anh Lăng cho Giang Thanh Hải và Trần Lâm liên thủ nuốt trọn tập đoàn Hàn Thị”.

Tô Duệ Hân hít sâu một hơi khí lạnh: “Anh Lăng này có đủ năng lực áp chế nhà họ Đường, còn có thể khiến cho nhà họ Giang và nhà họ Trần kết hợp thôn tính một tập đoàn lớn như Hàn Thị. Đúng là bản lĩnh thông thiên”.

Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, bây giờ dễ bề tính toán hơn rồi. Nếu như anh Lăng đồng ý ra tay giúp đỡ thì người hợp tác với chúng ta chính là tập đoàn Hàn Thị rồi, như thế thì một khi bệnh viện mới của chúng ta khai trương thì sẽ có năng lực điều trị tốt nhất Trung Hải”.

Lúc Tô Duệ Hân vẫn đang do dự không quyết, có một người từ ngoài cửa tiến vào.

Trần Lâm.

“Cô Tô, làm phiền rồi”, Trần Lâm vô cùng lịch sự.

Tô Duệ Hân vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Tổng giám đốc Trần, sao ông lại tới đây? Mau ngồi xuống uống trà đi”.

Trần Lâm khẽ cười, nói: “Tôi đến để chuyển hơi ấm cho cô đây”.

Nói xong, Trần Lâm lấy ra một bản văn kiện, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là món quà anh Lăng chuẩn bị cho cô”.

Tô Duệ Hân xem xong văn kiện thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh Lăng muốn hợp tác cùng tôi kinh doanh bệnh viện quận Ngô Giang sao? Tập đoàn Hân Vũ trên này là có ý gì?”

Trần Lâm nói: “Không sai. Sau khi anh Lăng thôn tính tập đoàn Hàn Thị thì đã xây dựng một công ty mới với tên là Hân Vũ. Tất cả tư sản của tập đoàn Hàn Thị khi trước đều đổ vào tập đoàn Hân Vũ. Tập đoàn Hân Vũ bây giờ chính là tập đoàn Hàn Thị khi trước”.

Trần Lâm tiếp tục nói: “Tập đoàn Hân Vũ bây giờ cũng là công ty y dược lớn nhất Trung Hải rồi. Tập đoàn Hân Vũ sẽ ủng hộ chiến lược cho cô Tô khai trương bệnh viện mới quận Ngô Giang. Sử dụng tất cả tài nguyên, đảm bảo khai trương hồng phát, thuận lợi kinh doanh”.

Tô Duệ Hân cau mày nói: “Thế nhưng cách thức hợp tác trên bản hợp đồng này là không hoàn lại. Chuyện này không hay lắm thì phải?”

Trên hợp đồng viết tập đoàn Hân Vũ rót vốn ủng hộ bệnh viện mới là không cần hoàn lại, không lấy một xu.

Trần Lâm nói: “Cô Tô cảm thấy cách thức hợp tác này không tốt sao?”

Tô Duệ Hân nói: “Anh Lăng đã giúp đỡ tôi quá nhiều rồi. Tôi cảm thấy thế này không hay lắm. Hay là vậy đi, tập đoàn Hân Vũ rót vốn cho bệnh viện mới của chúng tôi, chúng tôi tình nguyện nhượng lại bốn mươi phần trăm cổ phần của bệnh viện mới cho tập đoàn Hân Vũ”.

Bốn mươi phần trăm, mức giá thị trường này vô cùng phù hợp.

Trần Lâm đột nhiên bật cười: “Tôi thay anh Lăng nhận thành ý của cô Tô. Có điều cô Tô có vẻ vẫn chưa hiểu anh Lăng rồi. Đối với anh Lăng, chuyện tiền bạc và con số chẳng có gì khác nhau. Một đời anh Lăng làm việc thiện tích đức, tạo phúc muôn nơi, vẫn mong cô Tô tác thành cho nguyện vọng này của anh Lăng”.

Rắc.

Cằm của Tô Duệ Hân sắp sửa rớt xuống tới nơi.

Quả nhiên là nhân vật lớn.

Trong lòng nhân vật lớn nghĩ gì, người thường tuyệt đối không thể đoán định nổi.

Tô Duệ Hân lập tức đứng dậy, tỏ vẻ kính trọng với anh Lăng: “Quả nhiên anh Lăng không hề tầm thường. Nếu như tổng giám đốc Trần đã nói đến thế rồi thì tôi phải đồng ý thôi”.

Sau khi Tô Duệ Hân ký tên thì đưa bản thoả thuận cho Trần Lâm, rồi lên tiếng: “Tôi có một yêu cầu nho nhỏ”.

Trần Lâm nói: “Cô nói đi”.

Tô Duệ Hân nói: “Tôi muốn gặp anh Lăng một lần để trực tiếp cảm ơn anh ấy. Ngoài ra có một số lời tôi cũng muốn nói thẳng với anh ấy luôn”.

Trần Lâm nói: “Đây xem như điều kiện để cô ký bản thoả thuận này sao?”

Tô Duệ Hân nói: “Anh Lăng chí hướng cao xa, làm việc thiện tích đức, nhân phẩm cao quý, làm sao tôi dám ra điều kiện với anh Lăng cơ chứ. Đây là mong muốn của riêng mình tôi”.

Trần Lâm thu lại văn kiện, nhấp một ngụm trà: “Được, tôi sẽ thay cô chuyển lời tới anh Lăng. Nếu như anh Lăng cảm thấy có thể thì tôi sẽ trả lời cô ngay lập tức”.

“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Trần nhiều, để tôi tiễn ông xuống lầu”, trong lòng Tô Duệ Hân thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết anh Lăng thần bí khó đoán này có đồng ý gặp mặt mình hay không.

Trước đây để gặp được anh Lăng, Tô Duệ Hân đã nhiều lần tới tìm Trần Lâm, kết quả đều thất bại, hôm nay lại nhắc đến chuyện này, hy vọng sẽ có kết quả tốt.

“Không cần đâu cô Tô, tự tôi xuống lầu là được rồi”, Trần Lâm từ chối đề nghị của Tô Duệ Hân, vội vàng rời đi.

Ngô Giai Giai không nhịn được mà lên tiếng: “Duệ Hân, anh Lăng đối với cậu thật tốt. Cậu không động lòng sao?”

Tô Duệ Hân lắc đầu: “Thật sự có động lòng, nhưng mà là cảm động”.

Ngô Giai Giai ngạc nhiên nói: “Cậu vẫn cảm thấy Lăng Khôi tốt sao?”

Tô Duệ Hân gật đầu.

“Trời ạ, cậu đúng là dở hơi hết thuốc chữa, cậu cũng cần đi gặp bác sĩ tâm lý rồi đấy”, Ngô Giai Giai giậm chân, tức giận bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.