Chiến Thần Phục Thù

Chương 208



Cơ thể Tề Minh cường tráng rắn rỏi, phong thái hiên ngang, anh tuấn phong độ, trong hai con mắt đều loé lên nhuệ khí mạnh mẽ.

Chỉ dựa vào loại phong thái này thôi cũng đã ăn đứt Tô Thần rồi.

Khí thế cũng vượt xa so với mấy cậu ấm như Đường Thục Hòa và Đường Nghiêu.

Hắn là một nhân vật có tiềm lực.

Có một số người mặc dù ngoại hình không quá nổi bật, thế nhưng chỉ cần có khí chất, dù cho người đó có đứng trong đám đông đi chăng nữa thì cũng có thể bị người ta phát hiện ra chỉ trong nháy mắt.

Lăng Khôi liếc mắt nhìn hắn liền cảm thấy người này không hề tầm thường.

Đi cùng Tề Minh còn có hai cậu thanh niên nữa.

Cậu thanh niên nào cũng mang phong thái hiên ngang, khí chất cũng tương tự như Tề Minh.

Một người đàn ông mặc vest màu xanh, cắt đầu húi cua, mang đến cho người khác một loại cảm giác cứng rắn và mạnh mẽ.

Còn người đàn ông mặc vest màu đỏ còn lại, tóc rẽ ngôi, thoạt nhìn rất giống một hiệp sĩ.

“Anh Thanh, anh Lãng, không ngờ hai anh cũng đến”, Tô Thần nhìn thấy ba người này thì cúi đầu chào, sau đó nói với Tề Minh: “Có người không nhận được giấy mời nhưng vẫn trà trộn tới đây ăn không uống không, ảnh hưởng tới bầu không khí của buổi triển lãm lần này, hạ thấp tố chất bình quân của mọi người, tôi vẫn đang quở trách người này, nhưng da mặt người này dày quá, không chịu nghe lời tôi khuyên bảo”.

“Ồ? Có cả người to gan dám trà trộn vào trong buổi triển lãm do nhà họ Tề tôi tổ chức à? Lại còn ăn không uống không? Chán sống rồi hay sao?”, Tề Minh cau mày: “Ai?”

Tô Thần hống hách chỉ vào Lăng Khôi đang bóc vỏ cam ở một bên: “Chính là cậu ta, vốn là một thằng đi ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, ăn không ngồi rồi ở nhà họ Tô tôi ba năm, còn chủ động đi tìm người thứ ba ở bên ngoài, làm mất hết thể diện nhà họ Tô chúng tôi. Bây giờ bị nhà họ Tô tôi đuổi ra khỏi cửa, chẳng khác gì bọn ăn mày đầu đường xó chợ”.

Tề Minh liếc nhìn Lăng Khôi.

Chỉ thấy Lăng Khôi rất tuỳ ý ngồi tại chỗ bóc cam, sau đó đưa từng múi vào trong miệng nhai, chẳng hề bận tâm tới lời lẽ của mọi người xung quanh.

Trong mắt Tề Minh loé lên vẻ khinh thường.

Buổi triển lãm của đại sư Hầu Phong mà nhà họ Tề tổ chức lần này mời đến toàn những nhân vật cấp cao hàng đầu Trung Hải, ai cũng có tố chất cao quý, lời lẽ thanh cao. Lúc này nhìn thấy tên nhà quê Lăng Khôi giống như một kẻ ăn mày đang ăn hoa quả và uống rượu trên bàn, Tề Minh liền cảm thấy chán ghét tột độ.

Người đàn ông mặc vest màu xanh bên cạnh Tề Minh tiến lên trước một bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi phải không? Có thể xuất trình giấy mời không?”

Người này là người mà Tô Thần gọi là cậu chủ Thanh.

Người đàn ông giống như hiệp sĩ còn lại chính là cậu chủ Lãng.

Lăng Khôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ ăn cam, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Người đàn ông mặc đồ xanh càng trở nên không vui: “Nếu như không xuất trình được giấy mời thì chứng tỏ anh không xứng để bước vào một nơi như thế này, tôi đành phải cho bảo vệ tống cổ anh ra ngoài thôi”.

Nói xong, người đàn ông mặc đồ xanh phất tay, lập tức có một người đàn ông lực lưỡng dẫn theo hai tên bảo vệ bước đến, dẫn đầu là một gã đàn ông lực lưỡng bắp thịt cuồn cuộn như trâu bò, mặc dù mặc đồng phục bảo vệ nhưng vẫn không che đậy được vẻ tàn ác.

Đây chính là người phụ trách quản lý đội bảo vệ của buổi triển lãm lần này.

Quản lý đội bảo vệ nói: “Cậu chủ Thanh, để tên ăn không uống không này vào trong hội trường là sự thất trách của người làm quản lý đội bảo vệ như tôi, bây giờ tôi sẽ xử lý chuyện này ngay cho anh”.

Cậu chủ Thanh khẽ gật đầu: “Buổi triển lãm sắp bắt đầu rồi, loại người không sạch sẽ này biến khỏi đây càng sớm thì càng tốt”.

“Vâng”, gã đàn ông đó khom lưng uốn gối hành lễ, sau đó quay người phẫn nộ nhìn Lăng Khôi, trong ánh mắt mang theo vẻ cao ngạo xa cách, nói: “Thằng ranh kia, lấy giấy mời của cậu ra đây, nếu như không lấy ra được thì tôi sẽ cho người tống cổ cậu ra khỏi đây đấy”.

Lăng Khôi nhai cam, cảm nhận sự vui vẻ của việc bóc vỏ, sau khi ăn xong miếng cam cuối cùng, còn hồi tưởng lại hương vị thơm ngon của nó rồi mới ngẩng đầu lên: “Tôi không có giấy mời”.

Quản lý đội bảo vệ quát lớn: “Quả nhiên là cậu lẻn vào đây để ăn không uống không. Người đâu, tống cổ hắn ra ngoài, tìm một nơi không có người đánh gãy chân hắn đi”.

“Vâng thưa quản lý”.

Hai tên bảo vệ nhanh chóng tiến lên trước, bày ra tư thế sắp sửa giữ lấy Lăng Khôi.

“Lăng Khôi, sao anh lại tới đây?”, đúng vào lúc này, Lục Tử Ca và Hồ Tịnh cùng nhau bước tới.

Nhìn thấy Lăng Khôi, Lục Tử Ca vô cùng vui vẻ, thẳng tay vỗ lên vai Lăng Khôi giống như một cặp tình nhân yêu đương mặn nồng thắm thiết.

Lăng Khôi khẽ cười, nói: “Bọn họ đều nói rồi, tôi lẻn vào đây để ăn không uống không đó”.

Lục Tử Ca cạn lời.

Ban đầu, Lục Tử Ca đã tận mắt chứng kiến Lăng Khôi áp chế Hàn Mộ Hoa và Hàn Thiên Hào, phế bỏ con trai của Hàn Mộ Hoa ngay trước mắt bọn họ, giúp cô ta mua lại công ty điện ảnh La Đức với cái giá rất thấp.

Lục Tử Ca vẫn luôn cảm kích trước những chuyện này.

“Tề Minh, Lăng Khôi là bạn tốt của tôi, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ đến nơi này, hẳn là đã nhận được lời mời rồi. Mong mấy người nể mặt tôi một chút, đừng làm khó anh ấy”, Lục Tử Ca lấy hết dũng khí để nói với Tề Minh câu này.

Tề Minh nhìn Lục Tử Ca, trong ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú thèm khát, cười nói: “Được rồi, nếu như Tử Ca đã cầu xin cho anh thì tôi cũng phải nể mặt thôi”, nói xong, Tề Minh quay đầu nói với Lăng Khôi: “Trả hết tiền rượu với đồ ăn của bàn này thì tôi sẽ không truy cứu anh nữa”.

Quản lý đội bảo vệ nói: “Rượu trên mỗi bàn đều được sắp xếp theo quy cách chuẩn, mỗi bàn một trăm tám mươi ba nghìn năm trăm tệ, ranh con, trả tiền đi”.

Gây sự?

Lăng Khôi khẽ cau mày: “Trước nay tôi ra ngoài đều không bao giờ mang tiền theo”.

Tô Thần khịt mũi, nói: “Không có tiền là không có tiền, còn nói cái gì mà không mang theo chứ, cứ như trả nổi không bằng? Tiền sinh hoạt hai nghìn tệ mỗi tháng của cậu đều là do nhà họ Tô chu cấp. Hơn một trăm tám mươi nghìn tệ đấy! Cả đời này cậu cũng không kiếm nổi nhiều tiền đến thế đâu”.

Tề Minh nhướng mày: “Không trả nổi tiền? Đây là có ý ăn quỵt đúng không? Dám đến buổi triển lãm do nhà họ Tề tôi tổ chức để ăn không uống không?”

Cậu chủ Thanh nói: “Bảo vệ, cắt lưỡi tên này đi cho tôi, sau đó thì tống cổ ra khỏi đây”.

Quản lý đội bảo vệ chuẩn bị ra tay.

Không đợi Lăng Khôi lên tiếng, Lục Tử Ca đã vội vàng nói: “Để tôi trả số tiền này”.

Lục Tử Ca lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong bóp cầm tay: “Quẹt thẻ luôn đi”.

Tô Thần nói: “Lục Tử Ca, đây chỉ là một thằng ở rể vô dụng bị nhà họ Tô đuổi bỏ mà thôi. Thân phận của cô cao quý, sao lại phải ra mặt thay cho tên rác rưởi này? Cậu ta ăn không uống không trên địa bàn của anh Minh, đấy chính là vô lễ với anh Minh rồi. Cô giúp đỡ cậu ta chính là đắc tội với anh Minh, chuyện này không có lợi cho cô đâu”.

Bọn họ đang đổ thêm dầu vào lửa.

Cậu chủ Thanh cũng nói: “Tô Thần nói không sai. Lục Tử Ca, cô được nhà họ Tề mời đến đây để làm người đại diện, lấy tiền công nhà họ Tề trả cho cô để bảo vệ một kẻ đắc tội với nhà họ Tề. Chuyện này không hay lắm nhỉ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.