Chiến Thần Phục Thù

Chương 212



Diệp Hùng!

Tôn Lộc!

Hai cái tên này tựa như hai quả bom, khiến mọi người vỡ òa.

Tên tuổi quá lớn.

Nếu người là bình thường thì có lẽ sẽ không biết tầm quan trọng của hai đại sư này, nhưng những người ở đây đều là nhân vật hàng đầu ở Trung Hải.

Mỗi người đều rất quen thuộc với hai tên tuổi lớn này.

Mọi người vỗ tay như sấm rền.

Ngay cả Lăng Khôi cũng không khỏi liếc nhìn hai người này lâu hơn một chút.

Tuy tuổi Tôn Lộc đã qua bảy mươi nhưng rất mạnh khỏe, cơ bắp cuồn cuộn, hơi thở ổn định, giữa hàng lông mày thể hiện rõ cụ ta là người từng trải. Những người không hiểu chuyện khi nhìn thấy còn cho rằng cụ ta chỉ mới năm mươi tuổi.

Vì tu luyện võ thuật nên cụ ta chăm sóc cơ thể cực kỳ tốt, cơ bắp săn chắc, không hề tầm thường.

Cụ ta quả thật là một cao thủ.

Còn Diệp Hùng cao chừng hai mét, cả người tựa như con gấu lớn trưởng thành, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh có thể đánh chết con voi bự. Ông ta đứng đó khiến người khác cảm thấy đối diện với họ là một sinh vật khổng lồ chứ không phải là con người.

Thật đáng gờm.

Ánh mắt Lăng Khôi hơi sững lại.

Đúng là cao thủ hiếm gặp.

Tề Hành dẫn hai người tới chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, cung kính cúi người nói: “Mời hai vị đại sư ngồi”.

Tôn Lộc gật đầu, vô cùng hài lòng với thái độ của Tề Hành, kéo Diệp Hùng vào chỗ ngồi.

Đúng lúc này, Tề Minh chạy đến với cái đầu be bét máu: “Bố ơi, có người làm càn ở đây, còn đánh con. Mong bố làm chủ cho con”.

Tề Minh là đứa con lúc về già Tề Hành mới có được, nên từ nhỏ đã được hết lòng yêu thương cưng chiều.

Lúc này thấy đứa con trai duy nhất của mình đầu đầy máu, cụ ta vô cùng hốt hoảng xem kĩ vết thương.

Vẫn may là chỉ đánh chảy máu da đầu, sọ não không bị ảnh hưởng gì.

Tề Hành yên tâm hơn, sau đó tức giận nói: “Ai đánh? Đứng ra cho tôi, tôi sẽ đánh gãy chân hắn ngay tại đây”.

Tề Minh tỏ vẻ đau đớn, chỉ tay vào Lăng Khôi đang đứng cách đó không xa nói: “Bố, là hắn đánh con”.

Ánh mắt Tề Minh nhìn Lăng Khôi tựa như đang nhìn một người chết.

Tuy đầu Tề Minh đang chảy máu nhưng miệng lại mỉm cười, hắn thầm nghĩ, thằng nhãi ranh, mày dám ra tay với tao sao? Mày chết chắc rồi! Giờ tao chờ xem mày xử lý như nào.

Bà cụ Tô và Hồ Diệu Huy đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này cũng lắc đầu nguầy nguậy.

Bà cụ Tô lắc đầu nói: “Quả thật Lăng Khôi cũng khá đẹp trai, ngoài điểm này ra thì không có chỗ nào được nữa cả. Tổng giám đốc Hồ, ông phải bảo con gái ông giữ khoảng cách với nó. Loại đàn ông cặn bã như nó đã gây hại không ít đời các cô gái rồi đấy”.

Hồ Diệu Huy gật đầu.

Hàn Đông nói: “Sau khi bị nhà họ Tô gạch tên đuổi cổ ra ngoài, cậu ta cũng chỉ là một con chó điên mà thôi. Tuy nhiên, hôm nay, những ngày tháng tốt lành của con chó điên này đã kết thúc, nhà họ Tề muốn xử đẹp cậu ta. Tự tạo nghiệp, không thể sống. Cậu ta cũng không nhìn lại mình mà xem, cậu ấm nhà giàu như Tề Minh là người mà cậu ta có thể đánh sao?”

Lúc này, Tề Hành đã thấy người ra tay đánh con trai mình là Lăng Khôi. Cụ ta nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà nói thẳng: “Quỳ xuống cho tôi. Xin lỗi đền tội với con trai tôi. Sau đó tự đánh gãy hai chân, bò ra khỏi hội trường!”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nơi.

Như lời tuyên bố tử hình cho Lăng Khôi!

Tề Hành không biết nhiều về Lăng Khôi, chỉ là cụ ta từng chịu ơn thẩm định của Lăng Khôi nên trong buổi họp lớp của Lăng Khôi lúc trước, cụ ta đã ra mặt giúp Lăng Khôi chèn ép Hàn Phá. Mà Lý Mặc cũng chỉ biết từng đó thông tin về Lăng Khôi.

Lúc này, mặc dù cũng có người gọi Lăng Khôi là cậu Lăng.

Nhưng bọn họ lại không cho rằng Lăng Khôi chính là cậu Lăng đã chèn ép nhà họ Đường.

Lăng Khôi vẫn xoa khuôn mặt bị đánh đến mức sưng tấy của Lý Lưu Tô, cười mỉm nói: “Không sao rồi, cảm ơn cô hôm nay đã ra mặt cho tôi, tôi sẽ trả ơn này cho cô”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy, mỉm cười nhìn Tề Hành, sau đó bước từng bước tới trước mặt cụ ta.

Lúc này, Tề Minh đang đứng cạnh Tề Hành kiêu ngạo nói: “Lăng Khôi, thằng nhãi mày cũng dám đánh tao ư? Giờ mày biết sự chênh lệch rồi chứ? Còn không mau nghe lời bố tao, quỳ xuống xin lỗi tao, rồi tự đánh gãy chân mình bò ra khỏi hội trường đi! Ha ha ha”.

Tề Minh bật cười ngạo mạn, trong mắt toàn là sự châm biếm.

Lăng Khôi chậm rãi đưa tay phải ra, rồi tát hắn một bạt tai.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người và trước mặt Tề Hành.

Anh tát Tề Minh một cái thật vang dội.

“Bốp!”

Tề Minh ngã xuống đất rồi hét lên thảm thiết: “Mẹ mày, mày còn dám đánh tao!”

Hắn còn chưa nói xong thì Lăng Khôi đã giẫm lên đầu hắn, khiến hắn không nói tiếp được nữa.

Tề Hành tức giận: “Bảo vệ. Đánh chết người này cho tôi!”

Mấy nhân viên bảo vệ cầm gậy, bày ra vẻ muốn nhào về phía Lăng Khôi.

“Dám ra tay với tôi, thì tôi sẽ diệt luôn nhà họ Tề!”, giọng Lăng Khôi không lớn nhưng chắc chắn như đinh đóng cột.

Mấy nhân viên bảo vệ cũng không biết vì sao mà đột nhiên lại bị mấy lời của Lăng Khôi dọa sợ, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại. Lúc bọn họ định ra tay lần nữa thì...

“Dừng tay lại”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mã Đằng dẫn theo Giang Nhượng Ly chậm rãi bước tới.

“Hội trưởng Mã! Thư ký Giang!”

“Xin chào hội trưởng Mã!”

Đám người Tề Hành, Hồ Diệu Huy, bà cụ Tô, Lý Mặc đều lần lượt cúi chào.

Mã Đằng phớt lờ tất cả mọi người, bước tới trước mặt Lăng Khôi, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi tới trễ rồi”.

Lăng Khôi lắc đầu: “Không sao”.

“Nhược Ly biết anh không thích ồn ào nên đã đặt một phòng VIP ở chỗ này, mời anh cùng tới phòng VIP uống trà. Hội trưởng Mã sẽ giải quyết chuyện ở đây”, Giang Nhược Ly mỉm cười dịu dàng nói.

“Cũng được”, Lăng Khôi đi theo Giang Nhược Ly băng qua nhóm người và đi thẳng tới phòng VIP trên lầu hai.

Mọi người có mặt ở đó, không một ai dám cản hai người Giang Nhược Ly và Lăng Khôi.

Hai người đi tới đâu thì người ở đó đều tản ra hai bên. Chủ động nhường lối đi cho hai người. Cuối cùng nhìn hai người họ đi lên phòng VIP trên lầu hai.

Đây là thư ký trưởng của Công đoàn Trung Hải, quyền lực ngang với phó hội trưởng, thậm chí còn có thực quyền lớn hơn.

Ai dám cản chứ?

Chỉ là cảnh tượng này đã khiến mọi người ngỡ ngàng ngơ ngác.

Hồ Diệu Huy trợn tròn mắt nhìn, một suy nghĩ to gan nảy lên trong đầu, chẳng lẽ người này là cậu Lăng?

Không thể nào!

Ông ta gạt bỏ suy nghĩ này ngay lập tức, sao cậu Lăng với những thủ đoạn phi thường lại có thể trẻ tuổi như vậy chứ?

Bà cụ Tô khi thấy cảnh tượng này thì tâm trạng như bùng nổ.

Trước đó mấy người đẹp nhao nhao ra mặt nói giúp cho Lăng Khôi đã khiến bà cụ Tô hết sức kinh ngạc. Lục Tử Ca, Hồ Tịnh, Lý Lưu Tô, ai chẳng phải là người đẹp hàng đầu chứ?

Lai lịch thân thế đều không tầm thường.

Vậy mà bọn họ đồng loạt đứng về phía Lăng Khôi.

Nhưng bà cụ Tô hiểu thủ đoạn thả thính của Lăng Khôi vô cùng cao siêu. Suy cho cùng ba cô nàng này đều rất trẻ, bước vào xã hội chưa lâu, sau một thời gian bị thủ đoạn của Lăng Khôi lừa bịp thì mắc bẫy cũng có thể hiểu được.

Nhưng giờ ngay cả hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải cũng trò chuyện thân thiết với Lăng Khôi, điều này rất dọa người.

Công đoàn Trung Hải là sự tồn tại mà nhà họ Tô nằm mơ cũng muốn dựa vào.

Họ luôn bị công đoàn Trung Hải từ chối ngoài cửa.

Trong lòng bà cụ Tô, hội trưởng của Công đoàn Trung Hải là sự tồn tại như một vị thần. Bình thường ngay cả tư cách gặp mặt Mã Đằng, bà ta cũng không có.

Vậy mà Lăng Khôi lại rất thân thuộc với Mã Đằng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.