Hầu Phong khẽ cười chào mọi người, sau đó nói: “Cảnh giới cao nhất của điêu khắc là tạo nên bức tượng đồng bằng cách bịt mắt lại. Tôi sẽ bịt mắt và khắc nên hình tượng người nào đó đang ngồi ở đây để tỏ lòng thành kính”.
Dứt lời Hầu Phong bịt mắt lại đứng trước cột đồng.
Cụ ta hít sâu, sau đó con dao trên tay phải vung lên hạ xuống.
Chỉ thấy con dao khắc từng vết lên cột đồng cứng như sắt. Từng đường khắc lõm vào trong lộ ra, vụn đồng lần lượt rơi xuống đất.
Đường nét hình dáng của một người dần hiện ra trước mắt mọi người.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mọi người không thể tin được nhìn Hầu Phong đang khắc tượng.
Ai cũng chăm chú quan sát.
“Soạt soạt soạt!”
Con dao trong tay Hầu Phong lần lượt lướt lên cột đồng, bức chân dung càng lúc càng rõ nét.
Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, bức chân dung đã hoàn thành.
Sinh động như thật.
Giống hệt với Tôn Lộc ngồi hàng phía trước.
Nếu lên màu thì có thể sẽ không phân biệt được thật giả.
Bức tượng chắp tay ra sau lưng phóng tầm nhìn ra xa, khí thế độc nhất vô nhị.
Sau khi hoàn thành xong nét chạm khắc cuối cùng, Hầu Phong cất dao rồi đứng dậy, cởi bịt mắt ra cúi người với Tôn Lộc: “Cảm ơn thầy đã dạy em trong suốt ba mươi năm qua, em muốn khắc bức tượng này để tri ân thầy”.
Bốp bốp bốp!
Cả hiện trường vang lên một tràng vỗ tay.
Đại sư Tôn Lộc cũng đứng dậy, nở nụ cười hài lòng.
“Thầy, thầy hãy nhận lấy”, Hầu Phong lại có thể tay không kéo bức tượng đồng nặng như vậy đặt bên cạnh Tôn Lộc.
“Em có lòng rồi”, Tôn Lộc hài lòng nhận lấy: “Từ nay về sau, Trung Hải không có Cổ Dương mà chỉ có học trò Hầu Phong của tôi”.
Hầu Phong quỳ xuống trước mặt Tôn Lộc dập đầu ba cái, lúc này đứng dậy lướt nhìn khắp căn phòng lớn giọng nói: “Hầu Phong tôi rời khỏi Trung Hải, sau đó chu du khắp nơi, danh tiếng vang rộng khắp bốn phương. Bây giờ quay về Trung Hải là có hai việc”.
“Một là số tiền bán đấu giá hôm nay đều được dùng vào từ thiện, hỗ trợ cuộc sống của người dân và xây dựng Trung Hải”.
“Thứ hai, tôi nghe nói Trung Hải xuất hiện một đại sư Cổ Dương mua danh trục lợi, sau khi tôi che mắt khắc tượng đã thiết lập lại đỉnh cao của giới nghệ thuật Trung Hải. Nếu những ai danh không xứng với thực như Cổ Dương không tạo ra được tác phẩm nghệ thuật nào tốt hơn thì mời người đó rời khỏi giới nghệ thuật Trung Hải, không điêu khắc nữa, để khỏi trở thành trò cười”.
Hầu Phong nói dõng dạc và dứt khoát: “Từ nay về sau, tôi sẽ là đỉnh cao trong giới nghệ thuật Trung Hải. Những ai đứng dưới tôi đều là tép riu”.
Mấy lời này nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của rất nhiều người.
“Hầu Phong!”
“Hầu Phong!”
Cái tên Hầu Phong vang dội khắp căn phòng.
Phòng VIP ở tầng hai, Lăng Khôi, Giang Nhược Ly và Mã Đằng ngồi uống trà với nhau.
Họ đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra ở dưới tầng một.
Giang Nhược Ly nói: “Thì ra Hầu Phong là học trò của Tôn Lộc, thảo nào hôm nay Tôn Lộc lại dẫn theo Diệp Hùng đi khoe khoang”.
Với thân phận của Tôn Lộc thì cụ ta sẽ không lộ mặt vì mấy chuyện tầm thường này.
Mã Đằng nói: “Cái tên Hầu Phong này kiêu ngạo quá, vừa trở lại Trung Hải đã muốn áp đảo đại sư Cổ Dương rồi, đúng là không biết trời cao đất dày. Cậu Lăng, ông ta đang nhắm vào cậu”.
Lăng Khôi khẽ cười.
Cổ Dương chỉ là nghệ danh trong ba năm trước của Lăng Khôi. Lúc trước Lăng Khôi có học về điêu khắc, vì anh muốn lưu lại dung mạo của năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha đã mất.
Để nhắc nhở bản thân không được quên đi những người anh em bị chết oan vì mình.
Vì thế trong ba năm qua, Lăng Khôi đã khắc nên vài thứ mà mình muốn biểu đạt.
Khói lửa có một không hai, tòa nhà cao tầng độc nhất vô nhị đều là khắc họa được biểu đạt từ đáy lòng của Lăng Khôi.
“Tôi cũng không có ý định lăn lộn trong giới điêu khắc, càng chưa từng nghĩ muốn tranh giành với ai, đây chỉ là sở thích mà thôi. Bây giờ người này lại muốn cướp đi sở thích này của tôi sao?”, Lăng Khôi nói: “Vậy thì hơi quá đáng rồi”.
Giang Nhược Lý nói: “Nếu anh Lăng muốn làm gì thì cứ dặn dò”.
Lăng Khôi nói: “Tay nghề điêu khắc của Hầu Phong rất tinh xảo, nhưng lại không có thần, khí thế cứng ngắc”.
Lăng Khôi lấy một con dao nhỏ dài ba mươi centimet ra đưa cho Giang Nhược Ly: “Cô cầm con dao này cắt một đường ở vị trí mắt phải của bức tượng, cắt theo chiều ngang của mắt”.
Giang Nhược Ly cầm dao rời đi.
Lúc này ở sảnh lớn tầng một mọi người đang tưng bừng vui vẻ, rất nhiều người đều vây quanh ngắm nghía bức tượng của Tôn Lộc.
“Đúng là tinh xảo, y hệt người thật, thể hiện được sự kiêu ngạo một cách tinh tế”.
“Đúng vậy thật, còn là bức tượng bịt mắt để khắc nữa. Tay nghề của đại sư Hầu Phong đã đạt đến đỉnh cao rồi, vượt xa đại sư Cổ Dương luôn ấy”.
…
Bà cụ Tô cũng đến xem khen ngợi: “Không hổ là đại sư Hầu Phong, có một không hai ở Trung Hải”.
Lý Mặc nhìn bức tượng rồi nhíu mày khẽ nói: “Tác phẩm điêu khắc quả thật rất tinh xảo, không có gì để soi mói cả nhưng dường như ánh mắt thiếu đi cái gì đó”.
Ông ta vừa nói vậy, những người xung quanh đều tức giận trợn mắt với Lý Mặc.
Bà cụ Tô nói: “Tổng giám đốc Lý, ông phải ăn nói cẩn thận chứ, tôi thấy ánh mắt rất có thần mà”.
Tôn Lộc và Diệp Hùng cũng nhìn Lý Mặc.
Hầu Phong không vui nói: “Lý Mặc, ông tốt xấu gì cũng là nhà sưu tầm có tiếng, thế mà lại dám nói tác phẩm của tôi thiếu mất gì đó. Ông đến bổ sung vào đi?”
Lý Mặc cười gượng nói: “Dĩ nhiên tôi không có khả năng vẽ rồng vẽ rắn vào tác phẩm của đại sư Hầu Phong, chỉ là tôi ăn nói ngay thẳng, mong đại sư Hầu Phong thứ tội”.
Hầu Phong lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Không nói ra được thì là cố ý gây chuyện rồi”.
Đúng lúc này, Giang Nhược Lý đi đến: “Tôi được đại sư Cổ Dương ủy thác đến đây muốn khắc thêm một nét lên bức tượng”.
Cô ấy vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Người bình thường nói muốn vẽ thêm một nét tất nhiên là không có nghĩa lý gì, Hầu Phong cũng sẽ không đồng ý. Nhưng nếu là đại sư Cổ Phong nói thì mọi người đều cảm thấy rất có hứng thú.
Hầu Phong nói: “Ồ? Cái tên Cổ Dương danh không xứng với thực cũng đến đây à?”
Giang Nhược Lý nói: “Đại sư Cổ Dương nói rồi, chỉ cần khắc thêm một nét vào là có thể làm bức tượng trở nên sinh động hơn. Nếu đại sư Hầu Phong không đồng ý thì xem như tôi chưa nói gì”.
Hầu Phong không cam lòng khiêu khích nói: “Nếu sau khi vẽ thêm một nét nữa mà tác phẩm không đẹp hơn thì sao?”
Giang Nhược Ly nói: “Đại sư Cổ Dương tự nguyện về ở ẩn, không xuất hiện trong giới điêu khắc nữa”.
“Được, vậy thì mời thư ký Giang giúp đại sư Cổ Dương đi”, Hầu Phong rất tự tin với tác phẩm của mình.
Đừng nói là khắc thêm một nét, dù có cho cô khắc thêm mười nét, một trăm nét thì cô cũng không thể nào làm cho nó tuyệt vời hơn được.
Những người xung quanh nói hùa theo: “Tác phẩm này đã rất tuyệt vời rồi, khắc thêm bất kỳ nét vẽ nào nữa đều phí công vô ích. Đại sư Cổ Dương ngây thơ quá”.
“Phải đó, xem ra Cổ Dương sắp phải rời khỏi giới điêu khắc rồi”.
“Cuối cùng đại sư Cổ Dương cũng để lộ khả năng yếu kém của mình trước mặt đại sư Hầu Phong”.
…
Trong ánh mắt không dám tin của mọi người, Giang Nhược Ly đi đến trước khắc thêm một nét theo chiều ngang ở vị trí mắt phải bức tượng.
“Xoẹt!”
Con dao sắc bén rạch một đường trên bức tượng đồng.
Nhãn cầu mắt có thêm một đường khắc ngang nữa.
Sau khi nét khắc đơn giản hoàn thành.
Tiếng bàn tán của đám người không còn nữa.
Mọi người đều lặng đi!
Ai nấy đều há hốc mồm.
Bọn họ cảm nhận được khí chất và thần thái của bức tượng khác hẳn.
Dù là người không biết gì về nghệ thuật cũng có thể cảm nhận được năm tháng vô tình, nỗi ưu phiền và đau thương được khắc họa rõ nét.
Có thể dễ dàng nhận ra ai thắng ai thua!
Giang Nhược Ly nói: “Đại sư Cổ Dương nói bị gãy cánh tay là kiếp nạn để bức tượng Venus trở thành kiệt tác nghệ thuật. Một đường dao xuyên qua năm tháng là sự tôi luyện để bức tượng này trở thành kiệt tác nghệ thuật”.
Cả người Hầu Phong run rẩy, khàn giọng nói: “Hay cho một đường khắc xuyên qua năm tháng, Hầu Phong tôi tự cảm thấy hổ thẹn!”
“Xin lỗi thầy. Em không thể thể hiện được nỗi ưu phiền và đau thương trong những tháng ngày thăng trầm của thầy, đây mới là khí chất thật của thầy”, Hầu Phong bỗng quỳ xuống trước mặt Tôn Lộc, run rẩy nói.
Mọi người đều há hốc mồm.
Chỉ có Tôn Lộc ngây ngốc nhìn con mắt bị xuyên qua kia, cụ ta có cảm giác một đường dao này không chỉ xuyên qua năm tháng của mình mà có thể là tai họa mình sắp gặp phải.
Cụ ta cảm nhận được một mối nguy hiểm vô hình đang rình rập.