Chiến Thần Phục Thù

Chương 219



Lăng Khôi lắc đầu nói: “Tôi không cần cô đối xử tốt với tôi, vợ tôi đối tốt với tôi là được rồi”.

Ngô Giai Giai thật sự cạn lời: “Nếu anh không làm thêm một phần thì thôi vậy”.

Ngô Giai Giai cất bước xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Ngô Giai Giai, Lăng Khôi lắc đầu: “Mặc dù bình thường Ngô Giai Giai này rất nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng khi tức giận cũng dễ thương đấy”.

Mấy ngày sau đó, Lăng Khôi đều đúng giờ đem bữa trưa và bữa tối đến cho Tô Duệ Hân, lượng thức ăn vừa đủ, thỏa mãn mong muốn ké cơm của Ngô Giai Giai.

Những lúc khác Lăng Khôi không đi làm, có thời gian thì sẽ đến thăm gia đình Dương Nguyệt.

Đến chiều tối ngày hôm nay, Lăng Khôi đang nấu cơm ở nhà hàng Á Vận.

Lâm Vân vội vã chạy đến cạnh Lăng Khôi nói: “Anh Lăng, xảy ra chuyện lớn rồi”.

Lăng Khôi mặc tạp dề, tay đang cầm thìa nấu món bắp cải xào thịt, nói: “Sao thế?”

Lân Vân nói: “Đường Lâm đang ở bên ngoài nói muốn gặp anh”.

Lăng Khôi cũng không hề ngạc nhiên mấy với chuyện này.

Nhà họ Đường muốn chống cự, đương nhiên sẽ chủ động đến tìm anh.

Lăng Khôi khẽ nói: “Ông ta có nói có chuyện gì không?”

Lâm Vân lắc đầu: “Không ạ, chỉ nói là muốn gặp anh thôi”.

Lăng Khôi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục nấu thức ăn.

Lâm Vân đợi một lát rồi lại nói tiếp: “Anh Lăng, anh có đi gặp ông ta không?”

Lăng Khôi xào xong món thịt rồi cẩn thận cho bốn món xào, một món canh vào cặp lồng giữ nhiệt. Làm xong mọi thứ anh mới cởi tạp dề ra nhìn Lâm Vân: “Nếu ông ta đã tự tìm đến thì tất nhiên tôi phải gặp chứ”.

Lâm Vân nói: “Có cần thông báo cho Giang Thanh Hải và Mã Đằng đến không ạ?”

“Không cần, Đường Lâm tìm tôi không phải muốn ra tay với tôi ở đây”, Lăng Khôi cầm cặp lồng giữ nhiệt lên sau đó đi ra khỏi cửa.

Lúc đi đến tầng một thì thấy một người mặc bộ áo choàng dài, ngồi trên ghế sofa ở cửa ra vào. Khi nhìn thấy Lăng Khôi đi xuống, cụ ta đứng lên nói: “Chào cậu Lăng”.

Đi theo cạnh Đường Lâm là Đường Nghiêu.

Bây giờ gặp lại Lăng Khôi, Đường Nghiêu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Lăng Khôi nói: “Ông đến xin tôi quản lý nhà họ Đường à? Hay là muốn quyết một phen thắng bại với tôi?”

Lăng Khôi đã biết mục đích đến của cụ ta rồi nhưng vẫn hỏi một câu cho có lệ.

Đường Lâm nói: “Tôi đến đưa thiệp mời”.

Dứt lời, cụ ta đưa một tấm thiệp mời màu đen cho Lăng Khôi.

Đường Lâm nói tiếp: “Mười giờ tối nay tại biệt thự số năm trên núi Vân Đỉnh, lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường tập trung lại mở một cuộc họp gia tộc để bàn bạc chuyện sau này của nhà họ Đường nên mời cậu Lăng đến tham dự”.

Hiện giờ Lăng Khôi đang cất giữ con dấu nhà họ Đường nên anh đã là gia chủ trên danh nghĩa của nhà họ Đường.

Lần trước sau khi Lăng Khôi công khai đánh bại Đường Lâm trước mặt nhà họ Đường, mọi người trong nhà họ Đường đều thừa nhận chức gia chủ này của anh.

Chỉ là ba ông lớn nhà họ Đường không đồng ý giao chức quyền ra mà thôi.

Lăng Khôi không mở thiệp mời ra đọc mà hỏi: “Ngoài lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường ra còn ai tham dự nữa không?”

Đường Lâm nói: “Nhà họ Tống cũng sẽ tham dự”.

Lăng Khôi cũng không bất ngờ gì: “Còn không?”

“Còn hai vị đại sư nữa là thầy Tôn Lộc của tôi và Diệp Hùng”, Đường Lâm không có ý giấu giếm, lời nói cũng thể hiện sự kính trọng.

Đường Lâm vốn dĩ là một đại sư võ thuật, tôn sùng võ thuật. Lăng Khôi có thể đánh bại cụ ta chỉ bằng một đòn tấn công nên cụ ta rất tôn kính Lăng Khôi, chỉ là không cam lòng để Lăng Khôi quản lý nhà họ Đường mà thôi.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến tham dự”, Lăng Khôi đáp, sau đó xoay người đi ra cửa.

Từ đầu đến cuối, Lăng Khôi chỉ đáp lời cụ ta với mấy câu ngắn gọn, thậm chí còn không thèm nhìn Đường Lâm một cái.

Đường Lâm không dám tức giận, đợi Lăng Khôi đi rồi mới hỏi: “Quản lý Lâm, cậu Lăng đi đâu thế?”

Lâm Vân cúi người nói: “Anh Lăng đi đưa cơm cho vợ đấy”.

“Đưa cơm?”, Đường Lâm ngây người.

Đường đường là cậu Lăng thế mà lại chủ động nấu cơm cho vợ? Còn đem đến tận cửa?

Chuyện này…

Người đàn ông nào ở cấp bậc này mà không làm ra vẻ một ông lớn trước mặt vợ mình đâu nhỉ?

Lăng Khôi sợ vợ đến thế cơ à?

Lâm Vân nói: “Anh Lăng vẫn luôn đối xử với vợ mình thế đấy. Ông yên tâm, anh Lăng đã đồng ý thì nhất định sẽ đến”.

“Thế tôi đợi cậu Lăng đến”, Đường Lâm chắp tay lại nói tạm biệt.

Thái độ vô cùng kính cẩn.

Tám giờ tối tại biệt thự số năm Vân Đỉnh.

Một cái hồ được trang trí bên trong căn biệt thự cực lớn, giữa hồ là một tòa nhà nhỏ.

Bên trong tòa nhà nhỏ được đặt năm bàn tiệc.

Lúc này mấy chục người đã tề tựu tại đây.

Ba người đứng đầu chính là ba ông lớn của nhà họ Đường.

Sắc mặt mỗi vị lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều khá khó coi, mọi người nhao nhao bàn luận.

“Tập đoàn Đường Thị ngừng hoạt động tận bảy ngày, lòng người không vững, nhân viên bên dưới đã từ chức gần hết một nửa rồi mà bên Công đoàn Trung Hải vẫn không dỡ bỏ lệnh phong tỏa nhà họ Đường, e là nhà họ Đường chúng ta tiêu thật rồi”.

“Tôi từng thực hiện khảo sát bằng câu hỏi, những người nhà họ Đường bên dưới đều cho rằng chỉ cần nhà họ Đường có thể tiếp tục tồn tại thì cậu Lăng quản lý nhà họ Đường cũng không sao. Nếu chúng ta cứ kéo dài mãi thì chỉ càng khiến nhà họ Đường suy tàn nhanh hơn thôi”.

“Nhà họ Đường chúng ta không thể có cơ hội lật ngược ván cờ đâu, buông tay đi”.



Tất cả người nhà họ Đường đều không có đủ lòng tin, suy nghĩ liên tục thay đổi.

Suy cho cùng mọi người đều phải sống, còn phải nuôi gia đình.

Nhà họ Đường ngừng kinh doanh bảy ngày đã gây ra tổn thất rất lớn với cả nhà họ Đường. Dù là một trong những gia tộc lớn ở Trung Hải cũng không thể chịu nổi tổn thất lớn như vậy.

Nghe những lời bàn luận của đám người này, sắc mặt Đường Xuyên Bách càng khó coi nói: “Các vị, tôi biết hiện giờ nhà họ Đường đang lâm vào nguy cơ không lường trước được, thế nên bây giờ mở cuộc họp này để chúng ta cùng nhau bàn cách giải quyết. Vì muốn đảm bảo tương lai của nhà họ Đường, tôi cũng mời mấy vị khách mời đến”.

Dứt lời, Đường Xuyên Bách đứng lên nói về phía cánh cửa: “Xin mời đại sư Tôn Lộc, đại sư Diệp Hùng”.

Mọi người đều rất kinh ngạc.

“Cái gì? Đại sư Tôn Lộc đến à? Cả đại sư Diệp Hùng cùng đến luôn ư?”

“Xem ra chúng ta không cần phải lo về tương lai của nhà họ Đường nữa, có hai vị đại sư ngồi đây, chắc chắn cậu Lăng sẽ dỡ bỏ phong tỏa với nhà họ Đường ngay thôi”.



Tôn Lộc và Diệp Hùng ngạo nghễ bước vào phòng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Vừa bước vào cửa, tất cả lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều đồng loạt đứng dậy cúi chào.

Đường Bách Xuyên cười nói: “Kính mời hai vị đại sư ngồi”.

Hai người ngồi xuống, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Không lâu sau, ba người khác cũng bước vào hội trường.

Tống Bác Văn, Tống Tử Đường và một bà lão mặc áo dài màu đen bước vào trong ánh nhìn của mọi người.

Đường Xuyên Bách đứng dậy nói: “Ông Tống đến rồi”.

Tống Bác Văn kiêu ngạo nói: “Chuyện lớn như vậy tất nhiên tôi phải đến chứ. Tiện thể giới thiệu với mọi người, bên cạnh tôi đây là bà cụ Tư”.

“Chào bà cụ Tư”, ba ông lớn nhà họ Đường cùng chắp tay cúi chào.

Ngay cả Tôn Lộc khi thấy bà lão này cũng khẽ gật đầu: “Bà cụ Tư, không ngờ bà cũng đến đây. Cái nơi nhỏ bé này mà có thể khiến ba vị đại sư võ thuật tụ họp lại trong một buổi tối, đúng là trời sắp có bão lớn rồi”.

Bà cụ Tư lạnh lùng gật đầu với Tôn Lộc xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống không nói một lời.

Có vẻ như bà ta rất lạnh lùng, xem thường Tôn Lộc.

Hoặc có thể do bà ta có mâu thuẫn gì đó với Tôn Lộc.

Đến lúc này, mọi người đều nín thở, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng.

“Nhân vật lớn của nhà họ Đường đều có mặt, chỉ cần hôm nay cậu Lăng đến thì chắc chắn sẽ chết”.

“Phải đó, dù cậu ta có thể đánh bại Đường Lâm chỉ với một đòn thì hôm nay cũng không thể đối đầu với ba vị đại sư cùng lúc được”.

“Cậu ta còn ảo tưởng quản lý nhà họ Đường sao? Đúng là ngây thơ thật”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.