Chiến Thần Phục Thù

Chương 220



Sự xuất hiện của ba đại sư đã dập tắt ý nghĩ của mọi người.

Trước đó, không ít người tuyệt vọng trước sự phong tỏa của Công đoàn Trung Hải, đồng thời sẵn sàng ủng hộ Lăng Khôi cai quản nhà họ Đường.

Nhưng lúc này, bọn họ đã thay đổi quyết định.

Ba nhân vật lớn trong giới võ thuật đều đã đến đây rồi, Lăng Khôi còn dám tiếp tục ra lệnh phong tỏa sao? Công đoàn Trung Hải còn dám tiếp tục làm càn sao?

Không thể nào!

Công đoàn Trung Hải cũng sẽ bị ép phải cúi đầu.

Việc nhà họ Đường trở mình là điều chắc chắn như đinh đóng cột.

Tống Bác Văn nói: “Đường Lâm, ông đừng quên điều kiện đã hứa với tôi lúc trước. Hôm nay, nhà họ Tống tôi giúp nhà họ Đường ông giải quyết khó khăn, khiến Công đoàn Trung Hải gỡ bỏ lệnh phong tỏa, giúp ông giết Lăng Khôi, sau khi xong việc, tôi muốn hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Đường”.

Ba ông lớn của nhà họ Đường đều sa sầm mặt mày.

Nhà họ Đường thật sự không nỡ bỏ ra hai mươi phần trăm cổ phần.

Nhưng không còn cách nào khác nữa.

Ba ông lớn của nhà họ Đường đã tính toán kỹ từ trước, Tôn Lộc và Diệp Hùng xuất hiện thì chắc chắn có thể giết được Lăng Khôi. Nhưng muốn chống lại Công đoàn Trung Hải, khiến Công đoàn Trung Hải hủy bỏ lệnh phong tỏa thì e rằng có hai vị đại sư này cũng không đủ.

Nhất định phải có nhà họ Tống trợ giúp.

Công hội quyền anh do nhà họ Tống cai quản mạnh hơn so với Công đoàn Trung Hải, cũng chỉ khi nhà họ Tống và nhà họ Đường hợp lực gây sức ép thì mới có thể khiến Công đoàn Trung Hải sợ hãi.

Đường Xuyên Bách gật đầu: “Ông Tống yên tâm, chuyện nhà họ Đường chúng tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm”.

Tống Bác Văn mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Đường Xuyên Bách hỏi Đường Lâm: “Chú hai, Lăng Khôi chắc chắn sẽ đến chứ?”

Đường Lâm khẳng định: “Sẽ đến”.

Đường Xuyên Bách thở dài: “Vậy thì đợi thôi. Sau ngày hôm nay, nhà họ Đường chúng ta có thể ổn định lại rồi, không còn nguy hiểm nữa”.

Lúc này ở biệt thự nhà họ Tô.

Bà cụ Tô và Hàn Đông trở về nhà với vẻ mặt tiều tụy.

Tô Thần vừa đi làm về, vội bước đến chào hỏi: “Bà nội, bà gặp Tô Duệ Hân chưa?”

Bà cụ Tô ngồi uống trà, không nói gì.

Hàn Đông nói: “Gặp rồi”.

Tô Thần thở phào nhẹ nhõm: “Bà nội đích thân ra mặt với Tô Duệ Hân. Cháu nghĩ Tô Duệ Hân sẽ nể mặt bà, chắc sẽ đổi ý thôi”.

Sau khi nhà họ Tô biết Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng, bọn họ quyết định sẽ lấy lòng Tô Duệ Hân, muốn dựa vào thân phận của Lăng Khôi, mở đường cho nhà họ Tô vào Công đoàn Trung Hải.

Người nhà họ Tô đều cho rằng chỉ cần bà cụ Tô đích thân ra mặt thì Tô Duệ Hân sẽ hồi tâm chuyển ý.

Hàn Đông lắc đầu: “Không”.

Chữ không lạnh lùng này khiến sắc mặt Tô Thần trở nên tái nhợt: “Không phải chứ. Tô Duệ Hân lúc trước tuy trong công việc rất mạnh mẽ, nhưng ngoài đời lại rất ngoan ngoãn nghe lời, sao lần này lại có thể từ chối?”

Hàn Đông nói: “Bây giờ Tô Duệ Hân đã thay đổi rồi, không còn giống như trước kia nữa. Bà cụ Tô muốn mời nó ăn cơm, nó cũng không đồng ý. Còn nói Lăng Khôi sẽ mang cơm cho nó, không phiền đến bà cụ Tô”.

“Bộp!”

Tô Thần đập bàn, tức giận nói: “Thật không biết lớn nhỏ! Sao Tô Duệ Hân có thể như vậy chứ, ngay cả nhà họ Tô chúng ta mà cũng không coi ra gì. Cháu thấy nó không khác gì súc vật máu lạnh”.

Hàn Đông thở dài: “Nó còn bảo nhà họ Tô chúng ta giữ lý trí, đừng vội tìm nó, để tránh làm mất lòng nhà họ Đường, lại lợi bất cập hại”.

Tô Thần vô cùng tức giận: “Thật quá kiêu ngạo! Quản gia Hàn, ông nói xem có phải nó quên tổ tiên luôn rồi không?”

Hàn Đông nói: “Chắc chắn là nó quên tổ tiên rồi, nhưng tôi thấy lời nhắc nhở cuối cùng của nó cũng không phải là không có lý. Bây giờ cuộc tranh giành quyền lực của nhà họ Đường vẫn chưa có hồi kết. Dù sao Tô Duệ Hân cũng là kẻ thù của nhà họ Đường. Lần trước nhà họ Đường bỏ qua, không có nghĩa là không ghét nó nữa. Nếu sau này ba ông lớn nhà họ Đường tiếp tục cai quản nhà họ Đường, mà chúng ta lại đi lấy lòng Tô Duệ Hân, thì quả thực là sẽ gây ra rất nhiều phiền phức không đáng có cho chúng ta”.

Tô Thần đột nhiên tỉnh ngộ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại: “Cháu nghe nói, tối nay nhà họ Đường mời hai vị đại sư Tôn Lộc và Diệp Hùng đến, ngoài ra còn hợp lực với nhà họ Tống để chống lại anh Lăng”.

Hàn Đông nói: “Tôi cũng nghe nói Tống Bác Văn dẫn theo một đại sư võ thuật tên bà cụ Tư đến nhà họ Đường, có ba đại sư hợp lực giết cậu Lăng. Hôm nay cậu Lăng có khả năng cao là sẽ chết. Ngay cả việc Công đoàn Trung Hải bị chèn ép cũng không cần bàn cãi. Ba ông lớn nhà họ Đường lên cai quản nhà họ Đường là lẽ đương nhiên. Nếu lúc này chúng ta lấy lòng Tô Duệ Hân, thì quả thực là không ổn lắm, vì vậy chúng ta vẫn nên quay lại thì hơn”.

Tô Thần đứng yên tại chỗ, không nói gì.

Bà cụ Tô im lặng một lúc rồi nói: “Hôm nay bà đến gặp Tô Duệ Hân cũng chỉ là làm màu, giữ lại chút thiện cảm cho sau này thôi. Gần đây, cuộc tranh giành quyền lực trong nhà họ Đường đã ảnh hưởng đến các gia tộc lớn ở Trung Hải. Đêm nay sắp hạ màn kết thúc rồi, bà muốn xem rốt cuộc cậu Lăng thần bí kia có bản lĩnh thế nào”.

Hàn Đông coi thường nói: “Cậu Lăng cho dù có bản lĩnh lớn đến đâu thì đêm nay cũng sẽ phải chết. Không có chỗ dựa là cậu Lăng nữa thì Công đoàn Trung Hải, gia tộc Giang Thị và Tô Duệ Hân cũng sẽ xong đời thôi. Hôm nay Tô Duệ Hân cự tuyệt chúng ta, để chọn cậu Lăng. Sau đêm nay, để xem nó còn kiêu ngạo như vậy không. Sau này có quỳ trên mặt đất xin về nhà họ Tô chúng cũng không được”.

Tô Thần nói: “Như vậy cũng có lý. Đêm nay, chúng ta chờ xem kết quả của cuộc tranh chấp quyền lực nhà họ Đường là được”.



Lúc Lăng Khôi xách cặp lồng giữ nhiệt, đi đến bệnh viện Bình An.

Bảy giờ tối.

Đèn trong phòng làm việc của Tô Duệ Hân vẫn còn sáng, cách cửa không xa anh đã nhìn thấy bà cụ Tô và Hàn Đông vội vàng bước vào phòng làm việc.

Lăng Khôi đứng ở cửa lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.

Không lâu sau, bà cụ Tô và Hàn Đông rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.