Chiến Thần Phục Thù

Chương 226



Cảnh tượng vốn dĩ hỗn loạn bỗng nhiên dừng lại.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn vị trí Lăng Khôi bị đánh rơi xuống nước, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Lăng Khôi cứ như vậy đã bị đánh chết rồi sao?"

"Việc này cũng quá thần kỳ rồi nhỉ? Vừa nãy Lăng Khôi chỉ dùng một tay đã cản được hơn ba trăm lần công kích của đại sư Diệp Hùng. Rõ ràng là có ưu thế vượt trội, sao mới đó mà đã bị đánh tả tơi rồi?"

"Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi sẽ không dám tin việc này là thật”.

Mấy người Giang Thanh Hải, Giang Nhược Ly, Trần Lâm, Lục Hải Siêu, Mã Đằng, Lý Nhược Nam đều sợ ngây người.

Bọn họ cùng tới đây với Lăng Khôi, trên đường đi bọn họ đều khuyên Lăng Khôi đừng tùy tiện vào biệt thự nhà họ Đường tham gia vào cái bẫy lần này.

Nhưng thái độ của Lăng Khôi vô cùng ngông cuồng, lời nói thể hiện sự kiên quyết chắc chắn.

Bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể đi vào với anh.

Kết quả bây giờ xảy ra chuyện, Diệp Hùng chẳng những không sao, Lăng Khôi ngược lại bị chiêu thức Tam Kích Cầm Long của Diệp Hùng đánh bị thương nặng rơi xuống nước. Sống chết không rõ.

Việc này...

Lý Nhược Nam hít một hơi khí lạnh: "Cái tên Lăng Khôi này bị ngốc sao? Sao lại cứ đứng yên chịu đòn như vậy? Cũng không biết đường tránh đi à? Cho dù là một thanh gỗ thì gió thổi cũng phải di chuyển chứ?"

Lục Hải Siêu cắn răng nói: "Hẳn là chiêu thức Tam Kích Cầm Long của đại sư Diệp Hùng quá mạnh, cậu Lăng không kịp phản ứng lại. Nói tóm lại là do cậu Lăng khinh địch. Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?"

Mí mắt Trần Lâm bỗng giật giật, cảm nhận được áp lực rất lớn: "Chúng ta đã lựa chọn đi theo cậu Lăng, tiếp theo bất luận là đối mặt với mối nguy cơ thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng kháng cự, việc cấp bách bây giờ là vớt cậu Lăng lên bờ”.

Lục Hải Siêu ngay lập tức cởi đồ nhảy xuống nước, tìm kiếm dấu vết của Lăng Khôi.

Lặn xuống tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy Lăng Khôi. Việc này khiến Lục Hải Siêu càng thêm hoảng loạn.

"Ông đúng là đồ vô dụng, để tôi”, Lý Nhược Nam không đứng nhìn thêm được nữa, cô ấy nhảy thẳng xuống tìm Lăng Khôi.

Hai người ở dưới nước lặn tìm thêm một lúc lâu nữa cũng không tìm thấy Lăng Khôi.

Càng như vậy, đám người Lục Hải Siêu càng thêm sốt ruột.

Trên dưới nhà họ Đường, ai nấy đều không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý.

Đường Lâm hưng phấn đứng bật dậy, chắp tay cúi người trước mặt Diệp Hùng nói: "Đại sự Diệp Hùng không hổ danh là đại sự võ thuật, bản lĩnh quả nhiên bất phàm. Hai ba đòn đánh đã đánh chết Lăng Khôi. Trên dưới nhà họ đường chúng tôi, rất cảm ơn đại sư Diệp Hùng”.

Diệp Hùng cảm thấy hơi khó tin.

Đứng hình.

Không đúng lắm nhỉ?

Vừa nãy lúc ông ta giao đấu với Lăng Khôi, mặc dù Lăng Khôi bị ép vào thế phòng thủ, nhưng Diệp Hùng nhớ rất rõ cảm giác đó, thân pháp và sức mạnh lộ ra trong từng động tác giơ tay nhấc chân của Lăng Khôi hoàn toàn có thể khắc chế được đòn đánh của ông ta.

Cho dù lúc ông ta sử dụng chiêu thức Tam Kích Cầm Long, cách đáp trả của Lăng Khôi cũng rất điêu luyện, hoàn toàn không giống với việc ngay lập tức bị đánh tan tác.

Chuyện này là sao?

Lúc này Đường Xuyên Bách cũng đứng dậy nói: "Cảm ơn đại sư Diệp Hùng đã giúp nhà họ Đường chúng tôi giải trừ tai họa. Sau này nhà họ Đường chúng tôi nhất định sẽ khắc ghi công ơn giúp đỡ ngày hôm nay của đại sư”.

Đám người Đường Xuyên Hà, Đường Thục Hạo, Đường Nghiêu và Đường Thục Hòa đều lần lượt đứng dậy chắp tay hành lễ, bày tỏ sự cảm ơn với Diệp Hùng.

Lúc này Diệp Hùng mới lấy lại tinh thần, khôi phục lại trạng thái điềm tĩnh tự tại: "Cũng chỉ là đánh chết một tên nhãi ranh mà thôi, không đáng nhắc tới. Hơn nữa, đại sư Tôn Lộc cũng xem như là thầy của tôi, việc ông ấy muốn tôi làm thì là việc tôi nên làm”.

Đại sư Diệp Hùng tỏ vẻ hơi khách khí.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ, có khả năng Lăng Khôi thật sự không địch lại nổi chiêu thức Tam Kích Cầm Long của mình.

Xem ra, những năm gần đây, chiêu thức Tam Kích Cầm Long của mình lại tiến bộ thêm rất nhiều. Thực lực của bản thân cũng đã có bước nhảy vọt.

Giải quyết được Lăng Khôi, khí thế trên dưới nhà họ Đường càng phô trương hơn, Đường Xuyên Bách lớn tiếng nói: "Mã Đằng, Lăng Khôi đã chết rồi, bây giờ ông còn muốn phong tỏa nhà họ Đường nữa hay không?"

Đường Xuyên Hà nói: "Hôm nay nhà họ Tống cũng tới. Nếu Công đoàn Trung Hải các ông không muốn đắc tội với cả hai nhà Đường - Tống, vậy thì gỡ bỏ phong tỏa đi. Nhà họ Đường chúng tôi khoan dung độ lượng, sẽ không truy cứu trách nhiệm của Công đoàn Trung Hải”.

Đường Lâm nói tiếp: "Không sai, gỡ bỏ phong tỏa đi. Hai bên chúng ta tự lo việc của mình, nước sông không phạm nước giếng. Từ giờ trở đi, trật tự ở thành phố Trung Hải lại phục hồi như ban đầu. Từ nay về sau, người ở thành phố Trung Hải nên biết rằng, trật tự ở Trung Hải là do năm gia tộc lớn chúng ta cùng nhau nắm giữ trong tay, không ai có thể dựa vào năng lực của một mình mà thay đổi được trật tự ở Trung Hải. Nếu không, đều sẽ gặp phải tai ương ngập đầu”.

Lúc này Mã Đằng đang ngồi trên ghế chủ vị, trong tay cầm một ly rượu, không lập tức đáp trả câu hỏi uy hiếp của bọn họ, mà từ từ nhấm nháp một hớp rượu.

Sự bình tĩnh này khiến cho người nhà họ Đường rất khó chịu.

Đường Xuyên Bách bật cười: "Mã Đằng, cậu Lăng không còn nữa, ông tiếp tục phong tỏa nhà họ Đường chúng tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, Công đoàn Trung Hải cũng không chịu được ngọn lửa giận của hai nhà Đường - Tống đâu. Chẳng nhẽ ông còn muốn ngoan cố chống cự?"

Mã Đằng vẫn giữ vững tư thế bình tĩnh, không nói gì.

Tống Bác Văn không nhịn nổi: "Mã Đằng, Công đoàn Trung Hải của ông tuy rất mạnh nhưng hai nhà chúng tôi liên thủ lại, yêu cầu Công đoàn Trung Hải sửa đổi quy chế cũng không phải việc không có khả năng. Ông không muốn làm hội trưởng, chúng tôi có thể nâng đỡ người khác lên làm”.

Thái độ của bọn họ vô cùng kiêu ngạo.

Ngay cả Mã Đằng mà bọn họ cũng không thèm nể mặt.

Người xung quanh đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Hai nhà Đường - Tống mạnh như vậy, lại liên hợp với nhau tạo áp lực cho Công đoàn Trung Hải.

Chuyện như vậy, trong ấn tượng của bọn họ gần như là không có khả năng xảy ra.

Bình thường mặc dù năm gia tộc lớn đều có những nước đi riêng, nhưng năm gia tộc lớn đã định cư ở thành phố Trung Hải nhiều năm như vậy cũng chưa từng thật sự đối đầu với nhau lần nào.

Dù sao, sức mạnh tiềm ẩn trong bất kỳ gia tộc nào đều vô cùng to lớn, nếu không phải xảy ra việc gì lớn, thì năm gia tộc này gần như là không có khả năng suy yếu.

Lần này nguyên nhân nhà họ Đường xuất hiện hỗn loạn là bởi vì ông cụ Đường đột nhiên qua đời.

Nếu không thì địa vị nhà họ Đường cũng không thể bị lay động.

Cũng chính vì ông cụ Đường qua đời mới khiến cho các gia tộc lớn khác trong thành phố Trung Hải ngửi thấy mùi máu tanh, muốn tới tranh giành miếng thịt béo bở này, đảo lộn sự cân bằng của thành phố Trung Hải.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mã Đằng, chờ đợi đáp án của Mã Đằng.

Chỉ thấy Mã Đằng bình tĩnh nói: "Cậu Lăng vừa bị đánh ngã xuống nước, các ông đã vội vã liên hợp lại với nhau tạo áp lực cho Công đoàn Trung Hải chúng tôi sao? Các ông nôn nóng đến mức đó cơ à?"

Đường Xuyên Hà nói: "Thời gian nhà họ Đường chúng tôi bị phong tỏa quá lâu rồi, nhất định phải lập tức gỡ bỏ phong tỏa, khôi phục lại mạng lưới vận tải của nhà họ Đường chúng tôi. Nếu không, các người cứ bức ép nhà họ Đường đến đường cùng thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đâu”.

Mã Đằng nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"

Đường Xuyên Bách lạnh giọng nói: "Nếu ông từ chối, hai nhà Đường - Tống chúng tôi sẽ liên hợp lại với nhau để đối phó Công đoàn Trung Hải, thề rằng nhất định khiến cho Công đoàn Trung Hải của các ông chịu thiệt hại nghiêm trọng, khiến cho địa vị của nhà họ Mã phải lung lay”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.