Chiến Thần Phục Thù

Chương 227



Lúc này Tống Bác Văn cũng tỏ thái độ: "Không sai, nhà họ Tống chúng tôi tới đây là đã quyết tâm liên hợp với nhà họ Đường. Mã Đằng, ông nên hủy bỏ sự hạn chế với nhà họ Đường, nếu không thì chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ khi hai nhà chúng tôi liên thủ với nhau đi. Công hội quyền anh của tôi đã chuẩn bị tốt mọi mặt để đối đầu với Công đoàn Trung Hải của ông rồi”.

Hả?

Mọi người ở đây cảm nhận được bầu không khí vô cùng áp lực, rất khó thở.

Năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải thì đã có đến ba gia tộc tập trung ở đây, còn chuẩn bị “ra đòn hiểm”.

Ai cũng biết rằng, một khi cả hai bên thật sự ra tay thì thành phố Trung Hải nhất định sẽ có những biến đổi, gây nên rối loạn đến long trời lở đất.

Cảnh tượng này sắp xảy ra sao?

Nguy rồi?

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mã Đằng, muốn biết được đáp án tiếp theo của ông ấy.

"Tôi thích một câu nói mà trước kia cậu Lăng đã từng nói - Đáp án của tôi là, không đồng ý”, Mã Đằng uống một hớp rượu rồi nói tiếp: "Hơn nữa, các ông nôn nóng như vậy, không hẳn đã là chuyện tốt. Chỉ cần cậu Lăng còn sống thì các ông cũng không thể trở mặt nổi”.

Đường Bách Xuyên cười khẩy: "Cậu Lăng sao? Bị đánh đến mức sống chết còn không rõ, nói không chừng đã lặn xuống nước bỏ chạy rồi. Ha ha ha”.

"Thật sao?"

Lúc này có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Mọi người cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lăng Khôi mặc một bộ áo đại cán màu xanh đậm, đứng ngoài cửa chính, hai tay đặt sau lưng, từng bước đi lên bậc đá, chầm chậm tiến lại gần đình nghỉ: "Mới đi dạo một chút, không ngờ các ông lại nghĩ tôi đã chết rồi”.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Sao có thể như vậy chứ? Vừa nãy rõ ràng là cậu ta đã bị đại sư Diệp Hùng đánh trọng thương rơi xuống nước, không rõ sống chết, sao có thể đường đường chính chính xuất hiện ở đây?"

"Lẽ nào mắt tôi bị mù?"

...

Rất nhiều người không nói nên lời.

Diệp Hùng không còn giữ được bình tĩnh, nhìn anh như thấy ma: "Cậu đã bị chiêu thức Tam Kích Cầm Long của tôi liên tiếp đánh cho trọng thương. Cho dù không chết cũng tàn phế rồi. Sao có thể lành lặn mà đứng ở đây như vậy được?"

Lúc này Lăng Khôi mới cười nhạt nói: "Chiêu thức Tam Kích Cầm Long của ông quả thực rất lợi hại, có điều muốn làm tôi trọng thương thì vẫn chưa đủ”.

Lời Lăng Khôi nói là sự thật.

Ban nãy Lăng Khôi chịu đòn một cách thụ động, thực ra là có lý do.

Một mặt là làm quen với phương pháp và kỹ năng của Diệp Hùng, mặt khác là nhờ các đòn tấn công nặng nề của Diệp Hùng để kích thích máu nóng và cơ quan nội tạng của bản thân, giúp hồi phục vết thương.

Lúc trước khi Lăng Khôi và Đường Lâm quyết đấu với nhau, anh đã phát hiện ra vấn đề này - bị thương càng nặng, máu của Lăng Khôi sục sôi nhanh, đồng thời vết thương tích tụ lâu ngày trong cơ thể cũng không ngừng hồi phục.

Lần này, cường độ tấn công của Diệp Hùng cao hơn nhiều so với Đường Lâm.

Lúc đó mặc dù Lăng Khôi đã bị ông ta công kích nhưng anh không hề né tránh mà ngoan cường chịu đựng.

Do đó, các vết thương trên cơ thể Lăng Khôi lại bình phục thêm một bước nữa.

Lăng Khôi ước tính nội thương bên trong hiện đã hồi phục hơn mười phần trăm.

Đây là chuyện bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ đáng tiếc là chiêu thức Tam Kích Cầm Long mạnh nhất của Diệp Hùng cũng chỉ có như vậy, không thể khiến cho thương tích của Lăng Khôi hồi phục thêm nữa.

Sau khi Diệp Hùng kinh ngạc, ông ta lại đứng lên, trên mặt mang theo vẻ vô cùng tức giận: "Nhóc con, cậu có thể trốn thoát trong tay một đại sư võ thuật như tôi thì xem như cậu có chút bản lĩnh. Nhưng dù sao trốn thoát thì trốn thoát, lần đầu tôi không giết được cậu vậy thì để lần hai”.

Nói xong, Diệp Hùng đột nhiên nhảy dựng lên, lao ra khỏi đình nghỉ mát, xông tới trước mắt Lăng Khôi, dùng cú đấm toàn lực dứt khoát xuất chiêu.

Ngọn gió lướt ngang qua, cây cầu đá rung chuyển.

Trên cầu đá cẩm thạch xuất hiện vô số vết nứt.

Trước đó, Diệp Hùng đã tấn công Lăng Khôi với hơn ba trăm chiêu thức, nhưng ông ta chưa sử dụng cú đấm toàn lực.

Tuy là vậy, mỗi lần Lăng Khôi tiếp nhận đòn công kích, anh sẽ bất giác lùi lại hơn mười bước.

Trong lần tấn công toàn diện này, gần như Diệp Hùng không nghi ngờ gì về việc Lăng Khôi sẽ bị đánh bay đi.

Nhưng...

"Bịch”.

Lăng Khôi khẽ giơ tay phải lên và nhẹ nhàng chặn lại.

Cú đấm của Diệp Hùng đã hoàn toàn bị hóa giải.

Anh không lùi một bước nào.

Diệp Hùng chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Lăng Khôi sở hữu uy lực vô hạn, giống như một chiếc kìm cực lớn, nắm chắc nắm đấm của ông ta.

Dù bản thân ông ta dùng sức đến đâu thì cũng không thể rút tay về.

"Sao lại có thể như vậy chứ? Tôi là đại sư võ thuật. Thực lực của tôi mạnh mẽ đến mức nào? Sao lại có thể bị kìm hãm được chứ?", Diệp Hùng kinh hãi.

"Đòn tấn công của ông chỉ có chừng này thôi sao?", Lăng Khôi lạnh lùng nói rồi đột ngột ấn tay phải xuống.

"Rắc rắc!"

Tiếng xương bị gãy vang lên.

Tay phải của Diệp Hùng đã gãy.

"A!"

Diệp Hùng kêu lên thảm thiết, đồng thời trong lòng cảm thấy kinh hãi. Tay trái của ông ta thi triển chiêu Tam Kích Cầm Long, trong nháy mắt một cú đấm cực mạnh đánh thẳng vào lồng ngực của Lăng Khôi.

Ông ta muốn mượn chiêu thức này để đánh bay Lăng Khôi, từ đó thoát thân.

"Vô dụng!"

Lăng Khôi đột ngột cầm chặt tay phải của ông ta rồi mạnh mẽ kéo lại, thân hình cường tráng của Diệp Hùng bị kéo trên mặt đất, rồi bay thẳng lên không trung.

Nắm đấm vừa nãy cũng đã đánh hụt.

"Không hay rồi! Cơ thể mình mất kiểm soát rồi, tiếp theo sẽ mất đi sức chống cự”, Diệp Hùng thầm hét lên trong lòng. Nhất thời cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết.

Ông ta nặng hơn một trăm cân, vị trí vừa nãy rất ổn định vững chắc, nếu không có sức mạnh hơn ngàn cân thì không thể kéo cơ thể ông ta lên khỏi mặt đất.

Lăng Khôi tiện tay đã có thể kéo ông ta lên cao như vậy.

Đây là điều mà Diệp Hùng không bao giờ ngờ tới.

"Bịch”.

Lăng Khôi nâng ông ta lên dùng gối mạnh mẽ đá một cước.

Giống như da thịt bị đập vào một tấm sắt.

Sống mũi bị gãy, răng cửa văng ra ngoài.

Diệp Hùng muốn phản kháng, nhưng cơ thể bị kéo trong không khí, hoàn toàn không có cách nào điều chỉnh tư thế, chỉ có thể ngậm ngùi chống cự.

Ngay sau đó, bàn tay trái còn lại của ông ta cũng bị gãy.

Gãy cả hai tay, ông ta ngay lập tức mất cảm giác.

"Tôi đầu hàng, cậu Lăng làm ơn thả tôi ra!", lúc này, Diệp Hùng cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, đột nhiên điên cuồng cầu xin tha mạng.

"Trước khi ra tay, tôi đã nhắc nhở ông rồi. Tôi đã bảo ông không được bênh vực kẻ ác. Thật đáng tiếc ông lại không nghe. Bây giờ cầu xin thì đã quá muộn rồi”, Lăng Khôi lạnh lùng nói, đầu gối đá thẳng vào ngực ông ta.

"Rắc".

Xương sườn gãy, cơ thể ông ta bay lên cao ba bốn mét.

Khi tiếp đất, đầu ông ta bị Lăng Khôi hung hăng giẫm mạnh.

"Bịch!"

Hộp sọ của ông ta dường như đã bị biến dạng.

Cơ thể Diệp Hùng ngã trên mặt đất cứ như một con cá chết, nằm bất động, trên đầu, mặt và miệng có vết máu, xương sườn bị gãy đã làm thay đổi hình dạng cơ thể.

Một chiêu đã xác định chiến thắng!

"Tôi nhận thua, cậu Lăng xin đừng giết tôi”.

Diệp Hùng thoi thóp, hấp hối sắp chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.